Cố Bắc Chu bị bỏ lại tại chỗ, ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi nhếch môi .
Tuyệt vời, không hổ danh là hải vương thứ thiệt, câu người đến nỗi vểnh mỏ hết rồi!
Tôi đợi thêm một lát, chắc chắn hắn đã rời đi rồi mới lén bước ra khỏi núi giả.
Phải mau chóng kiếm tiền thôi, rồi dắt Nguyệt Nguyệt trốn khỏi cái ổ biến thái này càng sớm càng tốt.
3.
Về đến phòng, tôi dựa theo ký ức của nguyên chủ để gom góp những món đồ đáng giá.
May mà nhà mẹ đẻ của nguyên chủ cũng là phú thương trong thành, nên của hồi môn cũng không ít.
Chỉ là phần lớn đều là giấy tờ nhà đất, cửa hàng, cùng với một số vật phẩm đắt giá, phải nhanh chóng đổi tất cả thành tiền mặt mới .
Đang tính toán thì Tiểu Thúy hớn hở chạy vào:
“Thiếu phu nhân! Thiếu gia gửi thư về rồi, là năm ngày nữa sẽ trở về phủ ạ!”
Nghe , tôi giật mình suýt ngã.
Cái gì cơ?
Không phải trong truyện đến đầu tháng chín Cố Bắc Thần mới trở về sao?
“Hôm nay là ngày mấy rồi?” Tôi vội hỏi.
Tiểu nha đầu hì hì:
“Thiếu phu nhân mừng đến lú cả rồi! Hôm qua mới là mùng một tháng tám, vừa mới mừng thọ lão phu nhân xong mà.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm — may quá, còn chưa tới ngày ta trở về trong nguyên tác.
Một khi Cố Bắc Thần dẫn Điền Trân Trân quay về, toàn bộ sự ý trong phủ sẽ dồn hết vào ba người chúng tôi. Lúc đó muốn trốn đi càng khó hơn.
“Tiểu Thúy, đi tìm một quản sự ở tiệm cầm đồ, ta có vài món muốn giao dịch.”
Tiểu Thúy thoáng ngẩn ra, vẫn ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng ạ.”
Tôi đem toàn bộ tài sản không thể mang theo bên người bán rẻ cho tiệm cầm đồ.
Quản sự ở đó tít mắt, cũng thẳng: Bọn họ không có sẵn nhiều bạc như , phải đợi năm ngày mới xoay đủ.
Năm ngày…
Tôi chau mày suy nghĩ một lúc, quyết định bảo ông ta đổi toàn bộ số bạc thành cá vàng nhỏ hoặc vàng thỏi loại nhỏ, tiện mang theo người.
Trong thời loạn thế, vàng vẫn là thứ quý giá nhất.
Sau đó, tôi đem những món trang sức quý hiếm ít dùng thường ngày đi cầm lấy tiền và bạc vụn để chi phí trên đường chạy trốn.
Nguyệt Nguyệt thì mặc định đóng vai vợ lẽ thứ chín, thân phận thấp hèn, xung quanh lại đầy hổ sói rình rập, chắc chắn không dễ kiếm tiền.
Tôi liền bán hết những gì có thể trong phòng, đến cả y phục của Cố Bắc Thần cũng không tha.
Tiểu Thúy tôi chần chừ như muốn gì đó, cuối cùng khi mang bức thư họa cuối cùng đi cầm, rốt cuộc không nhịn nữa:
“Thiếu phu nhân, nhà mình… gặp chuyện gì khó khăn sao ạ?”
Tôi dịu dàng trấn an:
“Đừng nghĩ linh tinh. Chẳng phải thiếu gia sắp về rồi sao? Ta định sắm sửa một ít y phục và đồ dùng mới. Mấy thứ cũ kỹ này đem cầm còn đổi chút bạc, chẳng phải tốt hơn à?”
May mà Tiểu Thúy là người nguyên chủ mang từ nhà mẹ đẻ sang, kín miệng, nên những việc tôi không bị người trong Cố phủ phát hiện.
Tối hôm đó, ngồi đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, trong lòng tôi cảm thấy đầy an tâm.
Số tiền này cộng thêm số của cải bên tiệm cầm đồ sẽ mang đến sau, đủ để nuôi Nguyệt Nguyệt cùng bỏ trốn rồi.
Chỉ không hiểu sao, dạo gần đây lòng cứ bồn chồn bất an mãi không thôi.
Tôi cứ tưởng là do sắp bỏ trốn, tâm trạng bất ổn vì lo lắng chuyện chưa biết trước, nên cũng không nghĩ nhiều.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ Nguyệt Nguyệt mà thôi.
4.
Ngày thứ tư, tôi tranh thủ cơ hội hẹn Tần Minh Nguyệt ra một chỗ hẻo lánh trong hoa viên.
Vừa gặp mặt, tôi đã hỏi ngay:
“Cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Cô ấy đáp: “Gần xong rồi.”
“Tớ cũng .”
“Tụi mình sẽ chạy kiểu gì? Nếu cứ thế bỏ trốn, lỡ bị bắt lại thì sau này muốn đi cũng không còn cơ hội đâu.”
Tôi đã nghĩ ra mấy cách, cách nào cũng không thể cùng lúc bảo toàn cho cả tôi và Nguyệt Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt khẽ chọc ngón trỏ vào trán tôi, làu bàu:
“Trông chờ vào cái đầu của cậu thì kiếp nào tụi mình mới trốn thoát ?”
Nhìn vẻ mặt ấy, tôi biết ngay là đã có kế hoạch cả rồi.
Tôi chẳng hề để tâm đến thái độ vô lễ ấy, lập tức dính lấy ấy như cún con ánh mắt long lanh:
“Nguyệt Nguyệt ngoan, cậu chuẩn bị sẵn hết rồi đúng không? Kế hoạch là gì thế?”
“Rằm tháng này, đại phu nhân sẽ đưa toàn bộ nữ quyến trong phủ đến chùa Nam Sơn cầu phúc. Trên đường về, sẽ có thổ phỉ chặn đường cướp bóc. Trong lúc hỗn loạn, vợ lẽ thứ chín và thiếu phu nhân sẽ… mất tích.”
Nguyệt Nguyệt khẽ, giọng giễu cợt:
“Bị thổ phỉ bắt đi rồi, cậu đoán xem nhà họ Cố còn dám rước về nữa không?”
Tôi há hốc miệng:
“Cậu liên lạc cả thổ phỉ rồi á?”
Cô ấy bĩu môi:
“Tớ đâu rảnh đến mức đó.”
“Người bảo mọi người đi cầu phúc là lão gia, còn người bắt liên lạc với thổ phỉ là Cố Bắc Chu. Tớ chỉ là một vợ lẽ ngây thơ bị kẹt giữa hai người thôi.”
Tôi sững sờ đến độ cằm sắp rớt xuống đất, im lặng hồi lâu mới nghẹn ra hai chữ:
“Ghê thật.”
Khoan đã, Nguyệt Nguyệt cách nào khiến cả lão gia lẫn Cố Bắc Chu đều nghe lời ấy?
Bạn thấy sao?