Xuyên Về Thời Dân [...] – Chương 1

C1

Nửa đêm cùng thân chửi bới cốt truyện trong tiểu thuyết.

Hôm sau tỉnh dậy, tôi đã trở thành người vợ pháo hôi của nam chính trong truyện.

Chỉ còn một tháng nữa, nam chính sẽ đưa chân ái của ta trở về để nhục, hành hạ tôi.

Tôi chịu đủ mọi đắng cay, cuối cùng 44 trong sự đau đớn tột cùng.

Không cần nhiều, tôi lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ trốn khỏi nơi quỷ quái này.

Vừa bước đến hoa viên trong phủ, một bàn tay mềm mại, nhỏ bé bất chợt giữ lấy tôi.

Tôi sợ hãi xém kêu lên.

“Suỵt, im mồm, là tớ đây.”

Tôi sững người: “Nguyệt Nguyệt, cậu cũng xuyên vào đây rồi?”

1.

Trước mặt tôi chính là thân của tôi — Tần Minh Nguyệt.

Cô ấy khoanh tay, cau mày: “Đừng nhắc nữa, sau khi buôn chuyện với cậu xong thì tớ cũng bị lôi tới cái chỗ c.h.ế.t tiệt này.”

Tần Minh Nguyệt mặc một chiếc sườn xám tím sẫm, vóc người nóng bỏng, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm quyến rũ với mái tóc xoăn dài lả lơi.

Tôi mà giật mình: “Cậu ăn mặc gì kỳ ? Xuyên thành ai thế?”

Cô ấy trừng mắt, suýt thì lật cả tròng trắng: “Vợ lẽ thứ chín của cha nam chính.”

Vợ lẽ thứ chín?

Tôi cố nhớ lại tiết truyện, bỗng che miệng thốt lên: “Trời ơi! Có phải là cái bà vợ lẽ thứ chín cặp kè với trai nam chính, còn bày trò ‘dì ghẻ dạy học’ đúng không?”

“Con nghiệt này! Nói nhỏ thôi! Muốn bị người ta phát hiện à?”

Tần Minh Nguyệt lườm tôi một cái rồi căng thẳng đảo mắt xung quanh.

Xác nhận không có ai, ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cũng bị tâm trạng của lây sang, nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta phải sao đây?”

“Chẳng lẽ cứ chờ c.h.ế.t sao? Mà phải , cái kết của cậu còn thảm hơn tớ.”

Trong truyện, sau khi “chân ái” của nam chính — Điền Trân Trân — vào phủ nhà họ Cố, từ lão gia đến các thiếu gia đều say mê đặc biệt này, chẳng ai thoát khỏi lưới .

Cô vợ lẽ thứ chín vì ghen ghét nên không ngừng hãm Điền Trân Trân.

Kết cục, ấy bị đại thiếu gia nham hiểm trừng trị — biến thành người lợn, bị bỏ đói đến chec.

Tần Minh Nguyệt cắn răng: “Chạy!”

“Nhưng trước khi chạy phải chuẩn bị thật kỹ. Nếu không thì có thoát khỏi phủ cũng chẳng sống nổi.”

Lúc này tôi mới nhận ra, thời đại này vốn không yên bình, nếu liều mạng bỏ trốn thì chỉ chuốc lấy cái chết.

Tôi và Tần Minh Nguyệt bàn bạc kỹ càng, quyết định tìm chỗ trốn trước.

Nhưng trước đó, chúng tôi phải tìm cách gom càng nhiều tiền của càng tốt.

2.

Còn chưa kịp rời khỏi hoa viên trong phủ, từ xa đã thấy đại thiếu gia Cố Bắc Chu đi về phía chúng tôi.

Vừa thấy cái tên bệnh kiều này, toàn thân tôi lập tức nổi da gà, cuống cuồng trốn sau ngọn núi giả.

Chết thật, quên kéo Nguyệt Nguyệt trốn cùng rồi!

Tần Minh Nguyệt chỉ lặng lẽ đặt tay ra sau lưng, một cử chỉ hữu nghị xã giao quốc tế, sau đó lập tức đổi sang vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.

Rõ ràng là thân hình nóng bỏng, quyến rũ mê người, ấy thế mà lại toát ra khí chất xa cách ngàn dặm.

Giống hệt một con hồ ly kiêu kỳ và nguy hiểm, lại quyến rũ đến c.h.ế.t người.

Sự đối lập mãnh liệt ấy khiến ngay cả một như tôi cũng không khỏi bị cuốn hút.

Cố Bắc Chu bước tới gần, nhướng mày nhẹ:

“Sao dì lại tới đây? Làm tôi tìm mãi.”

Giọng trầm thấp, âm điệu lên cao ở cuối câu, như lông vũ nhẹ khẽ lướt qua tim gan người nghe.

Tuy là đại thiếu gia nhà họ Cố, Cố Bắc Chu chỉ là con của một bà vợ lẽ bị thất sủng, từ nhỏ đã không cha coi trọng.

Thuở bé hắn chịu đủ nhục nhã, lớn lên liền hình thành nhân cách vặn vẹo biến thái.

Bề ngoài nho nhã lễ độ, bên trong lại tàn bạo khát máu, đã từng g.i.ế.c không ít người.

Chỉ vì vợ lẽ thứ chín của cha hắn đẩy Điền Trân Trân một cái mà hắn biến ấy thành người lợn, lóc thịt sống, bỏ đói cho đến chết.

Tình tiết này trong truyện miêu tả cực kỳ chi tiết, m.á.u me tàn nhẫn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Tần Minh Nguyệt hơi nghiêng mắt liếc hắn một cái, rồi khẽ nhếch môi lạnh:

“Thiếu gia đừng nữa, tôi chỉ là vợ lẻ của lão gia, sao dám phiền thiếu gia đích thân tới tìm?”

“Chà, mùi giấm nồng nặc quá… dì còn đang giận tôi à?”

“Dì ngoan nào, chẳng phải tôi đã đến tận nơi để nhận lỗi với dì đây sao?”

Rõ ràng Cố Bắc Chu đang rất hưởng thụ kiểu trò chuyện này, hắn khẽ bật , định đưa tay ôm lấy mỹ nhân.

Tiếc rằng Tần Minh Nguyệt không để hắn như ý, đầu ngón tay trắng nõn, thon dài của ấy chống nhẹ lên n.g.ự.c hắn, giọng điệu vừa mập mờ vừa châm chọc.

“Thiếu gia vượt quá giới hạn rồi đấy. Tôi không phải nha hoàn trong phòng đâu.”

Cô ấy vẽ một vòng tròn trên lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, rồi ung dung quay người bước đi, dáng vẻ uyển chuyển lả lướt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...