Kế toán đội lúc này đang trò chuyện với Lâm Uyển, thái độ vừa khuyên nhủ, vừa nhắc nhở:
"Dù là bác sĩ chân đất, không phải cán bộ, vẫn có thân phận rõ ràng. Về sau, khi chuyện hay việc, cháu phải ý hơn, cần tăng cường nhận thức tư tưởng và chính trị của mình."
Lâm Uyển nghiêm túc gật đầu. "Cháu nhớ rồi."
Thấy có thái độ khiêm tốn, kế toán mỉm hài lòng:
"Cháu là bác sĩ, sau này cũng sẽ là người quan trọng của đội. Thân phận này chính là bùa hộ mệnh, dù ở đâu cũng không dễ bị ức hiếp. Đại đội sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cháu."
Anh ta dừng lại một chút, giọng điệu thấp xuống, như muốn ám chỉ:
"Ta cũng biết chút chuyện về nhà họ Lục. Đặc biệt là bà Lục, tính khí của bà ấy không dễ đối phó. Nếu xảy ra chuyện, cháu đừng ngại tìm đến đại đội để bảo vệ mình."
Lâm Uyển lập tức hiểu ra, lòng đầy cảm kích. Cô vội vàng cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn kế toán."
Kế toán gật đầu, sau đó bắt đầu về đãi ngộ:
"Hiện tại, cháu sẽ thực tập với bác sĩ Kim, mỗi ngày tính tám công điểm. Vật tư khác cũng phân phối theo tỷ lệ này. Đợi khi bác sĩ Kim đánh giá cháu có thể tự mình khám bệnh, cháu sẽ chuyển chính thức, đãi ngộ bằng với bác sĩ Kim: mỗi ngày 12 công điểm, vật tư cũng tương ứng. Nếu phải đi học hay huấn luyện, đại đội sẽ cấp phiếu lương thực và lo phí đi lại."
Nghe thấy , Lâm Uyển gật đầu đồng ý ngay lập tức. So với việc xuống ruộng việc, nghề bác sĩ vừa không quá vất vả lại có cơ hội học tập thêm.
Sau khi mọi chuyện quyết định, Lâm Uyển ký tên vào giấy tờ. Cô với kế toán:
"Chú kế toán, cháu gả về đây đã lâu mà chưa về thăm nhà mẹ đẻ. Hai ngày nữa cháu muốn về nhà một chuyến."
Kế toán không chút do dự đồng ý.
Sau đó, Lâm Uyển tìm đến Lục Chính Đình để thông báo chuyện về nhà mẹ đẻ. Cô vừa vừa khoa tay múa chân để diễn đạt, như thể sợ không hiểu.
Lục Chính Đình , khẽ :
"Chỗ có cái này cho em."
Nói rồi, lấy chìa khóa mở ngăn kéo bên cạnh, lôi ra một bức thư.
Lâm Uyển nhận lấy, mở ra xem, bất ngờ phát hiện bên trong không chỉ có thư mà còn có một xấp tiền, thoạt ít nhất cũng phải ba, bốn trăm đồng. Ngoài ra, còn có một bó phiếu lương thực nhỏ!
Cô ngạc nhiên :
"Anh giấu tiền riêng à? Từ đâu ra mà nhiều ?"
Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Uyển, Lục Chính Đình không đợi lên tiếng đã chủ giải thích, như muốn tránh cho phải vội vàng viết chữ:"Đây là số tiền mấy năm nay tôi tích góp , không có chỗ tiêu nên giữ lại."
Bạn thấy sao?