Xuyên Về Thập Niên [...] – Chương 80

Ở một góc khác, bắt gặp Lục Chính Đình đang luyện tập đi lại bằng hai cây nạng. Anh đã rời xa chiếc xe lăn trong một thời gian ngắn để cố gắng tự mình đứng dậy. Đôi nạng thép tinh luyện hỗ trợ từng bước đi đầy khó khăn.

Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt góc cạnh của , nhỏ từng giọt xuống cằm, áo trước ngực và sau lưng đều ướt đẫm. Dù , ánh mắt vẫn kiên định, từng bước đi đều tràn đầy nghị lực, không một lời kêu ca hay than thở.

Lâm Uyển đứng từ xa, không khỏi lâu thêm một chút. Khi Lục Chính Đình đứng thẳng lên, vóc dáng cao lớn cùng khí thế mạnh mẽ của càng nổi bật. Gương mặt góc cạnh lấm tấm mồ hôi, hàng lông mi rậm như phủ một lớp sương mỏng lấp lánh dưới ánh nắng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ cứng cỏi và lãnh đạm, khiến càng thêm cuốn hút.

Lâm Uyển ngửa đầu, giơ tay đo thử chiều cao của mình so với người trước mặt, đôi mắt không giấu vẻ kinh ngạc.

"Thật sự cao quá!" Cô lẩm bẩm. "Khi ngồi, sao tôi cảm thấy xấp xỉ mình chứ? Đứng lên lại cao hơn tôi hẳn nửa khúc. Tức ghê!"

999 bỗng chen ngang:

"Hóa ra Tiểu Đình Đình cao tận 1m89! Sau này bị liệt hai chân, cơ thể có chút teo đi, giờ chỉ còn 1m85 thôi. Hí hí, đáng nhất là cái chênh lệch chiều cao này ~~"

Lâm Uyển chỉ biết cạn lời. "Sinh vật chữa trị như mi, đến cùng có công năng gì hữu ích không ?"

Lục Chính Đình dừng tay, lấy chiếc khăn tay sạch sẽ trong túi ra, nhẹ nhàng lau tay và mặt. Anh đứng tựa vào nạng, nở nụ nhàn nhạt:

"Chúc mừng em, bác sĩ Lâm."

Một tay chống vào nạng, tay kia vươn ra trước mặt , ngụ ý muốn bắt tay.

Lâm Uyển có chút ngượng ngùng, vẫn vươn tay đáp lại. Bàn tay vừa chạm vào thì đã bị bàn tay to lớn của nắm chặt, khiến hơi bất ngờ. Định rút tay về, bàn tay ấy giữ lấy một cách mạnh mẽ mà không thô bạo. Không hiểu sao, má lại nóng lên.

Bàn tay Lục Chính Đình rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay dài và mạnh mẽ, bề mặt hơi thô ráp vì những vết chai mỏng ở đầu ngón và gốc bàn tay. Xúc cảm ấy khiến có chút lạ lẫm, không biết nên rút tay hay để yên.

Lục Chính Đình cảm nhận sự mềm mại từ bàn tay nhỏ bé trong tay mình, trong lòng thoáng hiện lên ý nghĩ muốn nắm lâu hơn. Nhưng ngay lập tức, lý trí lên tiếng, nhắc nhở nên dừng lại.

Anh nhanh chóng buông tay, thu lại hai cây nạng, rồi ngồi xuống xe lăn như chưa từng có gì xảy ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...