Lâm Uyển đứng gần Lục Chính Đình, khoảng cách chỉ vừa đủ để cảm nhận hơi thở thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể . Ánh mắt bất giác rơi xuống vùng ngực của . Hương thơm ấy dường như mời gọi, khiến vô thức muốn nghiêng người tới gần hơn để tìm kiếm ngọn nguồn. Nhưng ngay sau đó, lập tức ngửa người ra sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn, như sợ bản thân không khống chế suy nghĩ.
Lâm Uyển cúi đầu, từ góc độ này, thấy rõ hai gò má hơi ửng đỏ, ánh mắt sáng lên, đen láy như hồ nước tĩnh lặng, lại chất chứa một loại cảm khó diễn tả. Biểu cảm dịu dàng của khiến không khỏi cảm thán, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Anh… rất đẹp trai!" Lâm Uyển không kìm mà buột miệng khen ngợi, giọng mang theo chút bối rối.
Lục Chính Đình nghe xong, tay khẽ siết lại, cố gắng áp chế cảm đang dâng trào để giữ vẻ mặt bình tĩnh. Anh quay mặt đi, giọng trầm thấp :
"Em đọc sách tiếp đi, qua đại đội có việc."
Không đợi kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người rời khỏi, bóng lưng hơi căng thẳng, bước chân cũng có chút vội vã.
Lâm Uyển đứng đó, ngạc nhiên theo. "Anh ấy sao thế nhỉ?"
Hệ thống Tiểu Cửu bỗng xen vào, giọng điệu có chút hả hê: "Tôi đoán... ấy thẹn thùng."
Lâm Uyển bật , phản bác: "Mi nghĩ ai cũng là tiểu Cửu mặt dày như mi à?"
Tiểu Cửu lập tức kêu oan: "Ký chủ trêu Tiểu Cửu rồi! Tiểu Cửu chỉ sự thật thôi mà."
Hôm sau, để không lỡ việc, ngay sau bữa trưa, Lâm Uyển vội vàng chuẩn bị để đến trạm xá dự thi tuyển bác sĩ thôn. Bác sĩ Kim muốn chọn ra một nữ bác sĩ có năng lực, không chỉ để hỗ trợ ông mà còn để phụ trách sức khỏe cho các chị em trong đại đội.
Trước khi đi, Lâm Uyển báo qua với cả nhà. Chị dâu cả và chị dâu thứ nhiệt viên:
"Em cố gắng lên nhé! Nếu em bác sĩ trong thôn, không chỉ giúp cho mọi người mà còn là niềm tự hào của gia đình mình."
Chị dâu cả tiếp lời: "Công việc bác sĩ thôn không những có địa vị mà công điểm cũng cao, sau này người nhà mình ốm đau, đi khám cũng dễ hơn."
Nhưng bà Lục thì khác, bà ta chẳng những không khích lệ mà còn châm chọc: "Cũng không soi gương mà lại bản thân, bác sĩ thôn thì có gì ghê gớm? Con bé Tâm Liên nhà tôi mà muốn thì đã từ lâu, nó còn chẳng thèm đấy!"
Bà ta với vẻ mặt hợm hĩnh, trong khi Lục Tâm Liên đứng bên cạnh chỉ mỉm nhạt, không phản ứng gì.
Lâm Uyển nghe chỉ nhếch môi lạnh, không muốn tốn hơi sức đôi co. Cô xách túi vải đựng đồ, thản nhiên bước ra cửa.
Lục Chính Đình đi theo , không một lời. Phía sau, cậu bé Lục Minh Lương cũng chạy bình bịch theo: "Con đi cổ vũ cho thím ba!"
Khi cả ba đến nơi, trạm xá đã chật kín người. Không ngờ rằng có đến hơn mười mấy phụ nữ đăng ký thi tuyển, ai cũng có vẻ tự tin, háo hức.
Bạn thấy sao?