Lâm Uyển nhướng mày, quay sang với vẻ tò mò:
Ở thôn này, bác sĩ hay y sĩ đều là những vị trí đặc biệt, gần như bị nắm giữ bởi con cháu hoặc thân thích của các cán bộ trong thôn. Người ngoài muốn chen chân vào, dù có năng lực đến đâu cũng không dễ dàng. Nếu không có sự xuất hiện của Lâm Uyển, vị trí lần này chắc chắn sẽ rơi vào tay Lục Chính Hà.
Thế , Lục Chính Đình hiểu rõ con người bác sĩ Kim. Ông là bác sĩ từ bệnh viện tuyến trên, cử xuống thôn để đào tạo và huấn luyện. Tính ông thẳng thắn, chỉ đánh giá dựa trên năng lực thực sự, chứ không để tâm tới quan hệ hay sự o bế.
Lâm Uyển nghe , mỉm đầy tự tin:
Nói xong, kéo cánh tay qua, bắt đầu thực hành các thao tác cấp cứu cơ bản. Đây là một kỹ năng thiết yếu ở thôn quê, nơi mà công việc nặng nhọc thường khiến các xã viên bị thương. Việc cắt trúng tay, va đập hay chảy máu gần như xảy ra hàng ngày. Lâm Uyển không chỉ học lý thuyết mà còn rèn luyện thực hành, để đảm bảo khi cần là có thể xử lý ngay.
Cô khom người, nhấc cánh tay lên, thực hiện một loạt thao tác sơ cứu cầm máu. Động tác của gọn gàng, dứt khoát, từ băng bó, cố định vết thương đến kiểm tra mạch máu đều rất chuẩn xác.
Lục Chính Đình ngồi im, mặc cho loay hoay trên tay mình. Mùi hương thoang thoảng từ phả vào mũi , khiến thần kinh vốn nhạy cảm của khẽ căng thẳng.
Khi xong xuôi, Lâm Uyển ngẩng lên, ánh mắt sáng ngời :
Lục Chính Đình thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu tán thưởng:
Lâm Uyển , đưa tay lau đi giọt mồ hôi lấm tấm trên trán:
Cô biết rằng, ở thôn này, bác sĩ chủ yếu chỉ những công việc đơn giản như cầm máu, cạo gió, tiêm hay sơ cứu cơ bản. Những ca bệnh nặng hoặc mãn tính thường sẽ chuyển lên tuyến trên. Chính vì , việc thành thạo các kỹ năng cơ bản là yếu tố quyết định để chọn bác sĩ thôn.
Tuy nhiên, không phải ai cũng nhờ năng lực mà đạt vị trí này. Nghe , Lục Chính Hà mỗi ngày đều lân quanh chỗ bác sĩ Kim, lấy lý do hỗ trợ để học hỏi. Thậm chí, ta còn không ngần ngại những việc vặt vãnh như giúp bác sĩ Kim sửa giày, khiến người ngoài vào không khỏi lắc đầu.
Bạn thấy sao?