12
Nói xong, ta thả lỏng cà vạt trói trên tay tôi.
Giao toàn quyền quyết định cho tôi.
Lúc này, tôi vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị ta nửa ép buộc, nửa chiều chuộng đẩy đến bước này.
Dù trong lòng có đôi chút khát vọng, tôi vẫn còn chút tự trọng.
Không dám ra tay thật.
Anh ta khẽ nhếch môi, cài lại cúc áo sơ mi.
Giọng điệu mang theo ý châm chọc:
“Lòng thì muốn mà gan thì bé, đồ nhát cáy.”
Sau đó, ta thong thả bước đến ghế dài, ngồi xuống.
Vắt chéo chân, ánh mắt chăm tôi không chớp.
“Giờ thì giải thích đi, chuyện của Tống Thời Lam là sao?”
Tôi ngơ ngác đứng hình.
Gì đây? Chọc xong rồi chạy à?
Còn hỏi tôi?
Tôi cũng có biết gì đâu!
Chuyện này đâu phải tôi ra!
Nhưng đối diện với ánh mắt dò xét của ta, tôi nào dám .
Thế là mở miệng chém luôn.
13
“Anh cũng thấy rồi đấy, là hắn tán tỉnh tôi trước.”
“Không trách tôi , là hắn không giữ đạo đức đàn ông.”
Tạ Cận Ngôn nghe xong, lạnh một tiếng.
Chỉ một tiếng thôi cũng khiến tôi run cả người.
Không dám ngẩng đầu ta.
Chỉ thấy ta chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía tôi.
Nhẹ nhàng nhấc một lọn tóc của tôi lên, quấn quanh ngón tay mà chơi .
Giọng mang theo cảnh cáo:
“Ngoan một chút, nếu không không ngại khiến em không xuống giường đâu.”
Lời lạnh lẽo khiến tôi rùng mình một cái.
Anh là nam chính thì ghê gớm lắm à?
Suốt ngày chỉ biết dọa tôi thôi!
Tôi âm thầm siết chặt nắm nhỏ.
Rõ ràng rất tức giận, cuối cùng vẫn cố nhịn.
Nhịn! Anh là nam chính, tôi không chấp với .
Thấy tôi ngoan ngoãn không cãi lại, ta hài lòng xoa đầu tôi.
Giọng trầm thấp như đang dỗ dành:
“Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hôm qua vất vả rồi, hôm nay không chọc em nữa.”
Giọng điệu dịu dàng như nước.
Cứ như lời cảnh cáo vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi .
14
Tấm nệm bên cạnh lõm xuống.
Tạ Cận Ngôn ôm tôi vào lòng.
Vòng tay rộng lớn, hơi thở lạnh nhàn nhạt.
Chẳng mấy chốc, tôi chìm vào giấc ngủ.
Anh ta chăm vào khuôn mặt tôi, không một lời.
Ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó.
Nửa tỉnh nửa mơ, tôi chỉ cảm thấy có gì đó quấy nhiễu bên cạnh.
Trong giấc mơ, tôi thấy một con chó không ngừng liếm tôi.
Khiến cả người bứt rứt khó chịu.
Sáng hôm sau, Tạ Cận Ngôn rời đi từ sớm.
Vốn dĩ tôi cũng định ngủ nướng, khi bước vào phòng tắm, vào gương—
Tôi phun ngay một câu chửi thề.
Trên cổ, từ vùng gáy đến xương quai xanh, đầy những dấu đỏ chói mắt.
Có chỗ thậm chí còn bầm tím nhẹ.
Nhìn là biết tác phẩm của ai đó.
Miệng thì để tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Kết quả lại là cái người không an phận nhất!
15
Tôi bực bội rút điện thoại, chụp mấy tấm hình cận cảnh cổ mình.
Gửi cho ta, kèm theo lời chỉ trích.
【Đây gọi là không chọc em?】
【Những dấu này là do chó cắn chắc?】
Không lâu sau, Tạ Cận Ngôn trả lời.
Câu trả lời còn vô liêm sỉ hơn tôi tưởng.
【Càng ăn càng nghiện, tất cả là tại bảo bối quá ngon miệng.】
Đúng là mặt dày vô đối!
Tôi lười đáp lại, ném điện thoại qua một bên.
Trong lòng vẫn còn âm thầm phàn nàn.
Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến.
Cảm giác như có luồng điện chạy qua não.
Một lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu tôi.
Mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn.
【Đây là ký ức của nguyên chủ.】
Hệ thống lên tiếng giải thích.
Vì để bảo vệ não bộ của ký chủ, chúng tôi không truyền ký ức ngay từ lúc mới xuyên đến.
Nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, tôi thực sự không biết nên khóc hay .
Mẹ mất sớm, cha ngoại , em trai vô ơn, còn bản thân thì đáng thương vô cùng.
Trùng hợp hơn nữa, nữ chính và tôi cùng tên—đều là Tần Chiêu.
16
Nguyên chủ— chính xác hơn là cha tôi.
Vì muốn mở rộng gia tộc, đã dùng tôi như một món hàng trao đổi liên hôn.
Ban đầu, đối tượng chọn là một ông hói đầu trung niên.
Nhưng không biết vì sao, Tạ Cận Ngôn lại chen ngang.
Chủ đề nghị kết hôn.
Có lựa chọn tốt hơn, cha tôi đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Cầm lấy gần 10 tỷ sính lễ, ông ta hí hửng đem tôi gả đi.
Chuyện này so với gả con thì giống bán con hơn.
Nguyên chủ từ nhỏ đã nhút nhát, không dám chống đối gia đình.
Bị coi như một công cụ, bị đá qua đá lại theo ý người khác.
Dù đã gả cho Tạ Cận Ngôn, hình vẫn không hề thay đổi.
Điều kỳ lạ nhất là Tạ Cận Ngôn, ban đầu thái độ lạnh nhạt đến đáng sợ.
Nhưng đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Đêm đó, ta còn chủ thân cận.
Kết quả còn chưa tận hưởng bao lâu…
Tôi đã xuyên đến đây.
Dù không biết khi nào có thể trở về.
Nhưng đã đến đây rồi, cứ sống cho tốt đã.
17
Cả ngày rảnh rỗi, chẳng có gì .
Tôi mở điện thoại lướt mấy clip trai đẹp cởi trần.
Xem đến mức quên trời đất.
Phải công nhận một điều, đàn ông trong thế giới tiểu thuyết đúng là đẹp không chê vào đâu .
Tôi nhấm nháp visual của mấy chàng bụng 6 múi.
Hứng chí còn bình luận dạo.
【Nhìn qua đã biết khả năng sinh sản mạnh.】
【Đây mới là kiểu đàn ông mà phụ nữ thành đạt nên chiêm ngưỡng.】
…
Mải mê cày video đến mức không hề nhận ra tĩnh lúc Tạ Cận Ngôn về.
Đột nhiên, tôi cảm nhận một ánh mắt nóng rực từ phía sau.
Theo bản năng quay đầu lại.
Lập tức chạm phải ánh mắt đen lạnh lẽo của ta.
Sâu thẳm như hồ băng, không thể thấu.
Tôi giật mình, vội khóa màn hình điện thoại, giọng có chút luống cuống.
“Anh… về rồi à.”
Tạ Cận Ngôn khẽ lạnh.
“Nếu không về đúng lúc, sao có thể chứng kiến bộ dạng phóng túng này của em?”
Anh ta từng bước áp sát.
Mang theo một luồng áp lực không thể chống đỡ.
Tay nắm chặt cổ tay tôi, ép tôi đưa điện thoại lên trước mặt ta.
18
“Hửm? Thích xem trai đẹp cởi trần à?”
Anh ta cúi đầu màn hình.
Chậm rãi đọc từng chữ trong phần bình luận của tôi.
“Anh trai có cơ bụng đẹp quá, muốn sờ thử.”
“Khụ khụ, muốn quần xám.”
Giọng trầm thấp, lạnh nhạt của ta vang lên từng chữ một.
Khiến mặt tôi đỏ bừng như gấc.
Theo phản xạ, tôi đưa tay bịt miệng ta lại.
“Đừng đọc nữa!”
Anh ta nhướng mày, thản nhiên khóa màn hình điện thoại.
“Không phải rất thích xem, thích bình luận sao?”
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt.
Bị đọc to bình luận của mình lên thế này, đúng là muối mặt đến mức muốn độn thổ.
Thấy tôi rụt người lại như một con chim cút, ta bật vì tức.
“Lỗi tại rồi. Là do không đủ hấp dẫn, nên em mới đi ngắm đàn ông bên ngoài?”
Nói rồi, ta bắt đầu cởi áo khoác.
Tôi hoảng hốt, vội đưa tay ngăn lại.
“Anh gì ? Giở trò lưu manh à?”
Anh ta nhếch môi, giọng điệu lười biếng mang theo sự nguy hiểm.
“Đàn ông bên ngoài có gì hay ho chứ?”
“Chẳng bằng ông xã của em này.”
Cúc áo sơ mi từng chiếc từng chiếc bị cởi ra.
Nhìn ta với bờ ngực rắn chắc, săn chắc mà không quá thô.
Làn da trắng lạnh đầy sức hút.
Tựa như một kiệt tác điêu khắc hoàn mỹ từ bàn tay Thượng Đế.
Tôi thực sự không thể không bị hấp dẫn.
Vốn dĩ đã mê sắc.
Thế mà lại không thể rời mắt đi nổi.
19
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có gì đó ươn ướt trên mũi.
Theo phản xạ, tôi giơ tay lên lau.
Rồi xuống lòng bàn tay—
Một vệt đỏ tươi.
Mẹ nó, tôi chảy máu mũi rồi!!!
…
Quá mất mặt.
Ngay trước mặt đương sự, tôi mê trai đến mức chảy máu mũi.
Không còn gì để .
Nhưng tôi vẫn cố chấp cứng miệng.
Giả vờ ha ha hai tiếng.
“Thời tiết nóng quá nhỉ.”
Còn giả vờ lơ đãng liếc ta một cái.
Không ngờ giây tiếp theo, Tạ Cận Ngôn đã vạch trần tôi ngay tại trận.
“Bây giờ đang là mùa đông, trong nhà còn bật sưởi.”
Tôi: “……”
…
Được rồi, tôi thừa nhận.
Tôi chính là thèm khát thân thể ta, thì sao nào?
Anh ta khẽ , kéo tay tôi đặt lên cơ bụng săn chắc của mình.
Bàn tay tôi chạm vào từng khối cơ săn chắc.
Cảm nhận sức nóng tỏa ra từ cơ thể ta.
Quá phạm quy rồi!
Bạn thấy sao?