Rebecca bề ngoài hòa nhã, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu mấy người này dám không đồng ý, thì ta sẽ liều mạng với bọn họ, đây chính là tinh cầu beta, không phải tinh cầu Alpha, ta đường đường là một ngôi sao hàng đầu còn sợ mấy tên người ngoài tinh cầu sao?
Văn Vũ liếc hoạt tâm lý của ta, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Yên tâm đi, sau khi chúng ta tham gia xong trận đấu đồng đội tiếp theo, hoàn thành trọn vẹn cuộc tranh bá này, nhất định sẽ để cho hai người đoàn tụ."
Rebecca nghe nhướng mày, "Được, nhất ngôn ký xuất, mong chờ màn trình diễn xuất sắc của các người trên sân đấu đồng đội."
Coi như mấy người này biết điều, trên địa bàn của ta, dù là rồng cũng phải cuộn tròn lại cho ta!
Giải đấu tranh bá cơ giáp tinh hệ Ngân Hà lần này có lịch trình khá ngắn, tổng thể chia thành hai phần: trận đấu cá nhân và trận đấu đồng đội trên sân.
Chỉ huy, đơn binh và thợ móng đã hoàn thành phần trận đấu cá nhân, tất cả các thí sinh nghỉ ngơi chỉnh đốn, ba ngày sau chính thức bước vào phần thi đấu đồng đội.
Ông lão râu quai nón dẫn một đám đội thi đến ngọn núi tuyết nổi tiếng của tinh cầu beta, chỉ vào một con sông băng bị nứt nẻ: "Đây là sân thi đấu đầu tiên của trận đấu đồng đội——Thời đại băng hà."
"Nhiệt độ trong sân thi đấu quanh năm ở mức âm 180°, thở ra cũng thành băng, đội nào vượt qua sông băng đầu tiên sẽ coi là chiến thắng, cộng 10 điểm, từ vị trí thứ hai trở đi điểm số lần lượt giảm 1 điểm, vị trí thứ mười cộng 1 điểm, sau đó không có điểm."
"Cần ý là, dưới sông băng ẩn chứa những loài tinh thú cá hung dữ đói khát, sẽ chực chờ băng ra ngoài để săn mồi các thí sinh, một khi bị kéo vào hố băng, nhân viên của ban tổ chức cũng không thể gì , ngoài ra..."
Văn Vũ, Ứng Chuẩn và những người khác vừa nghe quy tắc, vừa xếp hàng vào sân.
Theo quy tắc, mỗi đội thi gồm bốn người, trong đó có một chỉ huy, một thợ móng, cộng thêm hai đơn binh có sức chiến đấu siêu mạnh.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, Văn Vũ đã sắp xếp phân công công việc cho đội Văn Võ Song Toàn như sau:
Ứng Chuẩn đương nhiên đảm nhiệm vị trí chỉ huy.
Tác giả Đông Chí phụ trách móng.
Bản thân và Ôn Tư Duệ tham gia với tư cách đơn binh.
Còn Du Tâm Chiếu và Tiên Tiên Tử thừa ra thì...
Nhân viên phụ trách kiểm tra ở lối vào cách ăn mặc của Văn Vũ, khóe miệng giật giật.
"Xin hỏi, cây xương rồng trên đầu là?"
"Kẹp tóc nguyên sinh, vừa bảo vệ môi trường vừa tự nhiên, sao, không mang kẹp tóc vào sân thi đấu sao?"
"Được... xin hỏi tiếp, con thỏ trắng trên cổ là?"
"Khăn quàng cổ sinh thái, vừa giữ ấm vừa đáng , sao, không quàng khăn quàng cổ vào sân thi đấu sao?"
"Được..."
Văn Vũ gật đầu với nhân viên đang sụp đổ, sải bước vào sân thi đấu băng giá.
Vào trong chỉ có một cảm giác: lạnh, lạnh thấu xương.
Người của các đội khác nhanh chóng vào trong cơ giáp, những thí sinh phản ứng chậm một bước trực tiếp bị đóng băng thành tượng đá, đứng sừng sững tại điểm xuất phát của sông băng, sau đó nhân viên cứu hộ khiêng xuống giải đông.
Mức độ khốc liệt và nguy hiểm của cuộc thi có thể thấy rõ.
Một đội thi đi ngang qua Văn Vũ và những người khác, nhạo một tiếng, "Vậy mà dám vào sân bằng tay không, chờ bị c.h.ế.t cóng đi!"
Vừa vừa điều khiển cơ giáp chống lạnh, vững vàng bước lên sông băng, lớn rời đi.
Văn Vũ chợt nhận ra, hỏi nhân viên đi theo một câu hỏi chạm đến linh hồn: "Ai với chúng tôi là tham gia thi đấu không cần cơ giáp ?"
Nhân viên sờ sờ mũi, lý do lý trấu : "Chúng tôi chỉ là một đám thiểu năng trí tuệ thôi, đừng để ý đến những chi tiết này."
Văn Vũ: "..."
Đệch.
Nhưng sóng gió gì cũng đã trải qua, chút khó khăn nhỏ này không đáng là gì.
Văn Vũ bình tĩnh lại trong một giây, vừa tiếp tục tỏa nhiệt độ Thiên hỏa sưởi ấm cho mấy đồng đội, vừa gọi ra trang văn bản.
Vừa refresh đã nhảy thẳng đến chương kết truyện.
"Chương 57, Trận chiến cuối cùng".
Haizz, thật sự không biết viết thế nào nữa, nghĩ đến đau cả đầu, ta sẽ đăng dàn ý kết thúc lên cho mọi người, các tiểu thiên sứ tự tưởng tượng nhé.
Kết thúc chính là: một đám người đánh nhau tưng bừng trong sân thi đấu, sắp phân thắng bại thì tinh cầu này bị đại quân tinh thú xâm lược, sau đó tất cả các thí sinh đồng lòng chống lại tinh thú, hữu nghị là trên hết thi đấu là thứ hai, kết thúc viên mãn.
Văn Vũ: Ta là ai, ta đang ở đâu, đây là cái thứ gì???
Cô chậm rãi quay đầu về phía tác giả Đông Chí, u ám : "Thật không giấu gì , bây giờ tôi chỉ muốn đưa trở lại Vực sâu vô tận, tiếp tục phong ấn thêm một trăm năm nữa, cũng quá vô trách nhiệm rồi đấy."
Bạn thấy sao?