Sau khi phẫu thuật, bệnh của Thẩm Tư Lục đã khá hơn nhiều.
Tiền tiết kiệm trong nhà đã cạn kiệt, còn nợ nần bên ngoài.
Tôi vốn định nghỉ học để giúp Thẩm Ngưng Sương, không đồng ý.
"Con chỉ cần học hành cho tốt, chuyện tiền bạc không cần con phải lo."
Để trả nợ nhanh hơn, mỗi sáng Thẩm Ngưng Sương dậy từ bốn giờ để nấu cháo, đến tối khuya mới dọn hàng.
Tôi thương mẹ, tan học sớm về giúp đỡ, đôi khi Thầy Từ cũng rảnh rỗi đến giúp.
Không cầu mong gì khác, chỉ mong một bát cháo.
Giữa hai người càng ngày càng thân thiết, tôi dẫn Thẩm Tư Lục ngồi ở cửa thầm.
Thẩm Tư Lục vỗ tay, gọi về phía thầy: "Ba, ôm một cái!"
Thẩm Ngưng Sương hoảng hốt giải thích: "Thằng bé còn nhỏ, bậy bạ, thầy đừng để tâm."
Từ Triệu ôm Thẩm Tư Lục: "Tôi cũng rất thích Tư Lục."
Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt Thẩm Ngưng Sương hơi ửng đỏ.
---
Những ngày yên bình không kéo dài lâu.
Có lẽ nhận ra con đường mềm mỏng không hiệu quả, Trần An chọn cách trực tiếp hơn.
Hắn ta dẫn theo mối mai và quà cáp, rầm rộ đến nhà tôi.
Hàng xóm bàn tán về việc Thẩm Ngưng Sương bay lên cành cao thành phợng hoàng.
"Đó là nhà họ Trần đấy, một góa phụ như Thẩm Ngưng Sương lại còn con trai cả của nhà họ Trần để mắt tới, thật là phúc khí."
"Tôi thấy không phải phúc khí mà là dâm đãng~ Bàkhông thấy gần đây ta và thầy Từ bên cạnh nhà rất thân thiết, hôm nay lại hứa hẹn với nhà họ Trần, thật là không đứng đắn, tôi không ưa kiểu người này."
"Không cần bàưa, cậu Trần ưa là ."
Sắc mặt tôi nghiêm trọng, chặn cửa không cho bọn họ vào.
Chúng tôi biết Trần An và Thẩm Ngưng Sương không có quan hệ gì, trước mặt người ngoài coi như hai người này đã ở bên nhau từ lâu.
Trần An mặt mày tươi : "Dao Dao, sao còn không cho vào, có đồ ăn ngon cho chau."
Tôi lạnh mặt: "Đây là nhà tôi, không cho ông vào."
"Không cho vào sao?" Trần An nheo mắt nhỏ, "Cháu có biết hôm qua và mẹ cháu ôm nhau giữa đám đông, người trên phố đều có thể chứng, giờ cháu chân thành đến hứa hẹn, còn gọi cả bàmối, các người đừng có mà rượu mời ko muốn lại muốn uống rượu ."
Hắn ta rất chắc chắn, không giống như đang dối.
Tôi có chút mơ hồ, không lẽ trong lúc tôi đi học, tên họ Trần này đã dùng thủ đoạn gì với Thẩm Ngưng Sương?
Thẩm Ngưng Sương cầm d.a.o chạy ra: "Mày bậy, là có người đẩy tao ra, tao hoàn toàn không muốn ngã về phía mày, là mày kéo tao!"
Giờ tôi còn gì không hiểu.
Trần An rõ ràng đang giăng bẫy, chuẩn bị cưỡng ép cới Thẩm Ngưng Sương.
Trần An còn không biết xấu hổ, lớn tiếng tuyên bố: "Rõ ràng là quyến rũ trước, tôi đã đến nhà cầu hôn theo ý , tôi biết không phải vợ cả tổn thương , là một góa phụ mang theo hai đứa trẻ, tôi nhận lẽ đã là xem trọng nghĩa giữa chúng ta rồi."
Hừ, vẫn chỉ lẽ.
Đám đông không hiểu lý do ồn ào, bảo Thẩm Ngưng Sương đừng giả vờ giữ kẽ nữa.
"Chị Thẩm, chị đã trèo lên cành cao rồi!"
"Phụ nữ còn phải đẹp, đã sinh hai đứa rồi vẫn có thể lấy dc chồng."
Tôi và Thẩm Tư Lục bảo bọn họ im miệng, không ai nghe.
Thẩm Ngưng Sương tức giận không chịu nổi, giơ cao d.a.o bếp hướng về Trần An.
Trần An sợ hãi, tôi cũng sợ hãi không nhẹ.
Trần An bị Thẩm Ngưng Sương cầm d.a.o đuổi chạy.
" Bình tĩnh! Cô bình tĩnh! Cứu tôi với!" Trần An chạy một vòng lớn, thật sự không còn sức để chạy nữa.
"Thẩm Ngưng Sương, bình tĩnh lại, có gì chuyện đàng hoàng." Trần An thở hổn hển lùi lại.
"Mày hỏng danh dự của tao, ép mẹ con bọn tao phải chết, còn bảo tao bình tĩnh? Tao thà g.i.ế.c mày rồi tự sát, còn hơn để người khác chỉ trỏ vào tao."
Thẩm Ngưng Sương mặt mày dữ tợn, có vẻ thực sự muốn g.i.ế.c người.
Trần An sợ hãi không nhẹ, những người khác muốn kéo Thẩm Ngưng Sương lại, bị con d.a.o của dọa lui.
Thẩm Ngưng Sương bây giờ trông như một kẻ điên.
Bạn thấy sao?