3.
Lục Dã dẫn Chu Doanh rời đi.
Lâm Thanh uống một hơi hết cốc nước lớn, mắng: “ch*t tiệt, vừa nãy tức muốn ch*t.”
“Tớ hỏi này, cậu không có thẻ bảo hiểm thì nhập viện kiểu gì?”
“Tự trả tiền chứ sao. Tiền bạc mà, sống không mang theo, ch*t cũng chẳng mang đi.”
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định kéo Phó Kỳ Nghiên ra khỏi danh sách đen.
Tôi gọi cho ta một cuộc.
Người bắt máy là thư ký của ta.
“Phó tiên sinh đang ở cùng Chu tiểu thư, có chuyện gì muốn nhắn lại không? Tôi có thể giúp chuyển lời.”
Tôi phì , thế giới tiểu thuyết ch*t tiệt này thật chẳng có chút gì là bình thường.
“Cho tôi 5 triệu tệ, nếu không tôi sẽ đến công ty ta chuyện mỗi ngày, để tất cả mọi người biết Chu Doanh là kẻ thứ ba.”
Tôi không giống Lâm Thanh.
Tôi và Phó Kỳ Nghiên đã đăng ký kết hôn rồi.
Một nửa tài sản của ta là của tôi.
Dù sao tôi và Lâm Thanh cũng đã từ bỏ ý định ở lại thế giới này.
Khi không còn gì để mất, chẳng có gì phải sợ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có vẻ thư ký đang đi hỏi ý kiến Phó Kỳ Nghiên.
Một phút sau, giọng lạnh nhạt của thư ký truyền đến.
“Phó tiên sinh .”
Thấy chưa, vì nữ chính, ta chẳng còn giới hạn nào.
…
Tôi và Lâm Thanh cuối cùng đã ở chung một phòng bệnh.
Ban ngày, cả hai cùng chơi game, buổi tối lại nghe sách .
Trước kia, chúng tôi còn có thể ném tiền vào các trò chơi lãng mạn, giờ thì không thể.
Tôi phải tiết kiệm tiền để mua morphine cho Lâm Thanh.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, mấy tháng đã qua đi.
Bệnh của Lâm Thanh tiến triển nhanh hơn tôi.
Trước kia, ấy thích nghe các buổi hòa nhạc của Lục Dã, giờ cũng không nghe nữa.
Bởi vì gần đây, dưới sân khấu luôn có mặt Chu Doanh.
Fan của Lục Dã công khai “đẩy thuyền” cặp đôi này, thậm chí cả y tá trong phòng bệnh cũng mê.
Mỗi lần thấy Lục Dã và Chu Doanh xuất hiện chung, họ đều hét lên đầy phấn khích.
Lâm Thanh phát bệnh ngày càng thường xuyên hơn, những cơn đau không thể dứt ngay cả khi tiêm nhiều liều morphine.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má ấy.
Nhìn cánh tay đầy vết kim của ấy, mắt tôi cay xè: “Hay là… cậu nhảy từ sân thượng xuống đi?”
Lâm Thanh yếu ớt gào lên: “Cùng ch*t đi! Tớ ch*t rồi, sợ cậu một mình không có ai chơi chung.”
Tôi đang định bật khóc, thì hệ thống vốn im hơi lặng tiếng bỗng bật lại.
“A a a a a a, xin lỗi, ký chủ! Tôi cuối cùng cũng kết nối thành công rồi đây.”
“Ký chủ không cần phải chịu đựng đau đớn nữa, hệ thống sẽ đưa các rời đi ngay bây giờ!”
Lúc này, Lâm Thanh đã thoi thóp, ấy ngẩng đầu lên, đôi môi không phát ra tiếng, chỉ mấp máy.
Có lẽ là muốn : “Đệt mợ hệ thống.”
Hệ thống không ngừng xin lỗi: “Bên này sẽ bồi thường thêm 30 triệu tệ tiền mặt nha, thân .”
Nghe xong câu đó, Lâm Thanh nhắm mắt lại, vẻ mặt an lành như chưa từng có.
Bạn thấy sao?