Xuyên vào truyện ngược tâm nữ chính truy thê.
Nam chính có thể bỏ rơi tôi bất cứ lúc nào để đến bên tiểu thanh mai của ta, bao gồm cả tại buổi lễ đính hôn của tôi và ta.
Còn tôi, là người đã biết trước kịch bản, lập tức dùng tiền của nam chính ký hợp đồng với bảy tám em trai nhỏ ngoan ngoãn.
Mỗi lần tiểu thanh mai của ta gọi điện, tôi luôn bắt máy trước ta và lập tức bỏ đi.
Sau này, khi cả mạng xã hội đều “đẩy thuyền” CP của ta và tiểu thanh mai, có người bất ngờ tìm ra danh tính của tôi.
Tôi liền thức dậy giữa đêm để đáp lại: “Thẩm tổng, quen biết, chưa từng , hiện tại độc thân.”
1
Biết mình xuyên vào vai nữ chính trong truyện ngược tâm truy thê, tôi tức giận đến mất ngủ ba ngày liền.
Trong truyện, nam chính và nguyên chủ là một đôi, cảm vô cùng bất ổn.
Nguyên nhân là do nam chính – Thẩm Dụ – có một thanh mai trúc mã từ nhỏ tên Phó Tuyết.
Phó Tuyết luôn thích Thẩm Dụ, dù ta đã có , vẫn không chịu buông tay.
Mỗi lần nguyên chủ và Thẩm Dụ ở bên nhau, lại ra đủ chuyện rắc rối.
Thậm chí, khi Thẩm Dụ và nguyên chủ đính hôn, còn đến tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Còn Thẩm Dụ, là một kẻ đầu óc lúc nào cũng mơ hồ, không rõ ràng.
Anh ta luôn miệng nguyên chủ nhất, mỗi khi Phó Tuyết cần, đều bỏ rơi nguyên chủ mà đến bên ta.
Đến khi nguyên chủ nản lòng thoái chí, ta mới nhận ra sai lầm của mình, từ đó bắt đầu hành trình truy thê kéo dài.
Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ dại.
Vì thế, tôi quyết định sẽ thay đổi cảnh bị người khác bỏ rơi hết lần này đến lần khác.
Thực ra, gia cảnh của nguyên chủ cũng không tệ, tuy không bằng Thẩm Dụ, cũng là một phú nhị đại chính hiệu, dưới tay còn có một công ty giải trí nhỏ.
Tôi lập tức gọi điện cho Thẩm Dụ.
Khi ta nghe máy, tôi bắt chước giọng của nguyên chủ.
“Em đã với rồi, muốn ký hợp đồng với vài thực tập sinh, ba em không đồng ý, là quá tốn kém, nên chuyện này vẫn chưa thành. Em muốn hỏi ý kiến ?”
Có vẻ Thẩm Dụ đang bận, ta tôi đợi một chút.
Nửa tiếng sau, điện thoại nhận tin nhắn chuyển khoản.
Tôi mỉm .
Mục đích đã đạt .
Phải , Thẩm Dụ với tư cách là người thừa kế của tập đoàn Thẩm Thị, vừa giàu vừa đẹp, ngoài việc cặn bã ra thì không có điểm nào để bắt bẻ.
Vì , đừng dại gì hay cưới người như ta, vì nếu có vấn đề gì xảy ra, mọi người có thể sẽ quay sang rằng không biết đủ.
Tôi liền vội vã đăng tin tuyển dụng.
Danh nghĩa là tuyển thực tập sinh cho công ty của tôi, thực ra là để phối hợp với tôi trong các màn diễn xuất.
Tôi đã tuyên bố trước là chế độ đãi ngộ rất tốt.
Không ngờ, số người đến phỏng vấn cũng không ít.
Tôi qua loa một lượt, cuối cùng chọn vài người có ngoại hình nổi bật.
2
Tối hôm đó, là sinh nhật của Phó Tuyết.
Cũng là lần đầu Thẩm Dụ dẫn tôi đến gặp ta.
Mối thù giữa tôi và ta cũng từ đó mà hình thành.
Trong nguyên tác, Phó Tuyết muốn có bức tranh “Hoa Súng” mà Thẩm Dụ mới mua từ buổi đấu giá.
Nhưng ta không biết rằng, Thẩm Dụ mua bức tranh đó là để tặng cho tôi.
Vì thế, từ đó Phó Tuyết ghi hận trong lòng.
Thẩm Dụ lại không bao giờ biết từ chối.
À, ta cũng có lý do cho việc đó.
Anh ta từng , hồi nhỏ ba mẹ bận rộn công việc, rất ít khi ở bên cạnh ta.
Trên hành trình trưởng thành của mình, Phó Tuyết đóng vai trò không thể thiếu.
Nguyên chủ cũng từng hỏi ta, tại sao không đến với Phó Tuyết luôn đi.
Thẩm Dụ rằng ta luôn coi Phó Tuyết như em , không liên quan đến cảm nam nữ.
Nhưng trong mắt tôi, vị trí của ta trong lòng Thẩm Dụ chẳng kém nguyên chủ chút nào.
Ngay cả khi cuối cùng khiến gia đình nguyên chủ tan nát, Thẩm Dụ vẫn cố gắng bảo vệ ta hết mức có thể.
Vì , đến kết thúc câu chuyện, nguyên chủ và Thẩm Dụ cũng không thể bên nhau.
Không thể một lòng một dạ thì đừng đến .
Cũng như đôi mắt và , không thể chứa dù chỉ một hạt cát.
3
Tối hôm đó, sau khi không đòi bức tranh, Phó Tuyết lại đưa ra một cầu còn quá đáng hơn.
Cô ta cầu cùng nhảy đôi với Thẩm Dụ – điệu nhảy mà họ đã cùng nhảy khi còn nhỏ – ngay trước mặt tôi, chính thức của Thẩm Dụ.
Đây chẳng phải là một sự khiêu khích sao?
Trong truyện, mãi cho đến khi nhảy xong, Thẩm Dụ vẫn không nhận ra nguyên chủ đã giận.
Không rõ là do nguyên chủ quá giỏi kìm nén hay Thẩm Dụ thật sự mù mắt mù lòng.
Dù sao thì lần này, tôi đã đi trước họ một bước và nhảy cùng một trong những thực tập sinh tôi đã .
Bỏ tiền quả là có khác, lúc nào cũng sẵn sàng.
Vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoại hình lại không kém Thẩm Dụ.
“Tốt lắm, về sẽ thưởng thêm lương cho em.” Tôi .
Người trước mặt vẫn bình tĩnh đáp:“Chỉ cần chị vui là .”
Trời ơi, giọng cũng thật dễ nghe.
Cậu ấy đột nhiên nghiêm túc : “Nhưng, chị có biết tên em không? Đừng quay đi rồi quên mất em, lại tìm người khác nhé?”
Cái tính khéo léo này viết rõ rành trên mặt rồi.
Tôi ký một lượt bảy tám người không phải là để đánh lạc hướng hay sao?
Đương nhiên, tôi không thể chỉ có mình cậu ấy, để Thẩm Dụ phát hiện thì còn gì vui nữa.
Sợ phiền phức thêm, tôi kiên nhẫn hỏi: “Vậy em tên em cho chị nghe, chị chắc chắn sẽ nhớ.”
Không hiểu sao, tôi thấy cậu ấy có chút buồn.
“Chị nhớ kỹ nhé, em tên là Lộ Giản.”
Ôi trời, tên cũng hay nữa.
Tôi không khỏi cậu ấy vài lần.
Đúng lúc này, Thẩm Dụ – lẽ ra đang nhảy đôi với Phó Tuyết – lại xuất hiện trước mặt tôi.
Trùng hợp hơn nữa, nhạc cũng vừa dừng lại.Thẩm Dụ vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự nho nhã thường ngày, ta không hỏi trực tiếp mà vươn tay về phía Lộ Giản.
“Chào cậu, giới thiệu một chút, mà cậu đang nắm tay là của tôi, Thẩm Dụ.”
Tôi nghĩ rằng khi đối mặt với tổng tài Thẩm thị, cộng thêm thân phận khó xử, Lộ Giản chắc chắn sẽ lúng túng.
Nhưng không ngờ, nụ của cậu ấy không có chút xao , ngược lại còn ẩn chứa vẻ như đã định đoạt.
Cậu ấy bắt tay với Thẩm Dụ một cách tự tin.
“Chào , tôi là Lộ Giản, trai tương lai của Lâm Nghi.”
Câu vừa thốt ra khiến không chỉ tôi mà cả Thẩm Dụ đều ngạc nhiên.
Nụ của Thẩm Dụ ngay lập tức cứng đờ, ta nhanh chóng phản ứng lại, tuyên bố chủ quyền:
“Xin lỗi, có lẽ cậu không có cơ hội đâu, tôi và Lâm Nghi chắc chắn sẽ kết hôn.”
Phải mà tôi không đọc truyện, có khi tôi đã tin thật rồi.Lộ Giản rút tay lại, : “Không sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Không phải chứ, sao cậu ấy lại diễn sâu thế này? Đến công ty tôi thật là phí tài.
Thẩm Dụ ôm lấy tôi, giả vờ hỏi: “Tiểu Nghi, mắt em sao thế?”
Đúng rồi, mắt tôi giật liên hồi vì Lộ Giản cứ đứng đó.Người trẻ đúng là không biết sắc mặt.
Vì bị trì hoãn ở đây, bên kia Phó Tuyết đương nhiên không vui.
Dù sao hôm nay ta mới là nhân vật chính.
Và rồi, ta vì giày cao gót quá cao mà bị trật chân.
Thẩm Dụ định buông vai tôi để đi xem ta, tôi đúng thời điểm, lập tức nắm lấy tay :
“A Dụ, đột nhiên em nhớ ra chưa cho cún ở nhà ăn, em về trước nhé.”
Quả là may mắn, tôi suýt chút nữa đã không kịp rời đi trước ta.
Theo diễn biến của truyện gốc, Phó Tuyết giả vờ chấn thương nghiêm trọng, Thẩm Dụ sau khi nghe tin liền lập tức bế ta đến bệnh viện, xử lý xong việc mới nhớ đến tôi.
Nhưng lúc đó nguyên chủ về nhà một mình, bị một kẻ theo dõi đeo bám, may mà cuối cùng ấy thông minh lẩn tránh , nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng.
Không đợi Thẩm Dụ trả lời, tôi kéo Lộ Giản chạy đi ngay.
4
Lộ Giản có vẻ tâm trạng rất tốt, khóe miệng nhếch lên một nụ đẹp.
“Chị sao biết em đang đói?”
Bộ não tôi như bị ngắt kết nối trong giây lát.
“Cái gì cơ?”
“Em đoán nhà chị không có nuôi chó, đúng không?”
“……”
Trực giác mách bảo tôi rằng, Lộ Giản này không đơn giản như cái tên của cậu ấy.
Trong quán nướng, tôi cậu ấy chằm chằm suốt mười phút mà chẳng rút ra kết luận gì.
“Sao em biết là chị không nuôi chó?”
“Vậy nên chị nhíu mày là để tìm hiểu chuyện này sao?”
Tôi không muốn thừa nhận, liền chuyển chủ đề: “Em gọi chị là ‘chị’ suốt, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vừa tròn 22.”
Chỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi mà đã khôn ngoan thế này.
“Chị có thể chúc mừng em không?”
“……”
“Hôm nay em vừa tròn 22 tuổi.”
Bạn thấy sao?