Nói xong, nàng ta định cởi trói cho chúng ta.
Mị vội vàng ngăn cản nàng ta lại: "Chờ đã."
Người phụ nữ: "Có... có gì không ổn sao?"
Mị: "Không có gì."
"Chỉ là ta muốn hành hạ sư phụ thêm một lát thôi."
Sư phụ: "Giảo Giảo, con rốt cuộc là phe nào?"
Mị: "Khó mà ."
6
Người phụ nữ đưa mị và sư phụ đến một căn phòng.
Vừa ngồi xuống, sư phụ đã nghe người phụ nữ : "Thánh tăng, đây là khuê phòng của tiểu nữ, hai vị cứ tạm tránh ở đây trước đã."
Sư phụ "vụt" một cái đứng dậy: "Làm sao chúng ta có thể mạo phạm với nữ thí chủ ?"
Người phụ nữ lại : "Không sao đâu thánh tăng, ngài cứ ngồi xuống đi."
"Tiểu đồ đệ của ngài đang khiêu chiến bên ngoài, quái đã ra ứng chiến rồi, chẳng mấy chốc sẽ thoát thôi."
Nhưng sư phụ trái phải, thế nào cũng không thể ngồi xuống , cuối cùng mị và : "Giảo Giảo, con hãy biến thành rắn đi, sư phụ ngồi trên người con."
Mị: "Con xin sư phụ hãy người đi."
Người phụ nữ khẽ mỉm , giả vờ hỏi: "Chỉ nghe thánh tăng có ba đệ tử nam, vị nữ thí chủ này cũng là đệ tử của thánh tăng sao?"
Sư phụ khom người : "Vâng, Giảo Giảo là đệ tử thứ tư mới ta thu nhận."
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên tia sáng, mị như có suy tư.
Hả?
7
Khoảng nửa tiếng sau, tên quái vội vàng quay trở về hang , đi thẳng đến khuê phòng của công chúa Hắc Thủy Hà, mị và sư phụ đành phải trốn dưới gầm giường.
Tên quái chưa kịp đến nơi, giọng đã vang lên: "Tức chết ta!”
"Con khỉ kia , nếu ta không đưa sư muội và sư phụ của nó ra ngoài an toàn , nó sẽ loạn Hắc Thủy Hà của chúng ta!"
Khi đến gần hơn, diện mạo của tên quái mới hiện rõ dần. Ông ta không lộng lẫy như những con quái khác, mái tóc đen nhánh, mày mắt u ám và lạnh lùng, sừng rồng trên trán nhỏ xíu đến mức khó có thể nhận ra, chỉ vào ánh mắt thôi cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Công chúa tên quái, gượng : “Đệ tử mạnh nhất của y đây sao?"
Nhận thấy dáng vẻ lo lắng của công chúa, sắc mặt tên quái bỗng dịu đi chút, những đường nét cứng rắn trở nên mềm mại hơn, giọng cũng nhẹ nhàng: "Đúng , con khỉ đó thực sự rất khó đối phó."
Hả? Mị nhớ trong nguyên văn là Tam sư huynh cơ mà.
Sao Đại sư huynh lại đến đây?
Hắn vốn không thích bước chân xuống nước.
Công chúa tiếp tục hỏi: "Đại vương không phải là đối thủ của hắn sao?"
Tên quái liền nắm lấy tay công chúa: "Công chúa đừng sợ, chỉ cần là điều nàng muốn, ta đều cho nàng."
Nhưng công chúa cứ như bị bỏng, vội vàng rút tay lại, nụ trên môi cũng tan biến.
Sắc mặt tên quái cứng đờ, sự hung hăng lại lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt ông ta, ông ta lại nhanh chóng mỉm : "Không sao đâu, công chúa, ta sẽ đợi ngày nàng nguyện ý."
Tên quái chợt cau mày: "Lúc nãy ta vào, hình như có nghe giọng của ai đó."
Mị và sư phụ đang trốn dưới gầm giường trơ mắt nhau, cảm giác như bị bắt quả tang.
Sư phụ lẩm bẩm trong miệng: "Sao chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh này?"
Hả?
Việc trốn dưới gầm giường khiến ngươi kinh ngạc và đau khổ hơn là bị quái bắt à...
Công chúa lại rất bình tĩnh: “Hay ngươi nghe nhầm ?"
Yêu quái không nghi ngờ gì nữa, liền gật đầu, đang định tiếp thì chợt nghe tiếng tôm binh gọi ông ta, rằng con khỉ bên ngoài lại đến đập cửa.
Yêu quái mỉm với công chúa: "Công chúa, đợi ta quay lại rồi mình cùng nhau ăn thịt Đường Tăng."
Con quái này dường như trung thành với công chúa.
Sau khi quái rời đi , sắc mặt công chúa vẫn không đỡ hơn, nàng ta rưng rưng nước mắt, nàng ta cắn răng ngăn cho nước mắt không rơi, hốc mắt đỏ hoe, liên tục chà đi chà lại nơi quái chạm vào.
Khi mị và sư phụ chui ra từ gầm giường, nàng ta đã chà xát chỗ da đó đến mức chảy máu, miệng lẩm bẩm: “Kinh tởm."
Đúng là thật kinh tởm.
Ông ta chiếm đoạt thủy cung của Hà Bá, lại còn bắt luôn công chúa.
Biến nàng ta từ một công chúa bao bọc bởi thương, cao cao tại thượng trở thành món đồ chơi bị coi thường và chà đạp.
Sao ông ta dám nàng chứ?
Tình của ông ta người ta cảm thấy thật nực , lố bịch và hoang đường.
Ngay cả khi ông ta không chạm vào công chúa thì sao?
Sự tự do nhỏ bé ban tặng trong khi bị giam cầm, không lẽ đáng giá đến mức cảm rơi nước mắt?
Mị và sư phụ lặng lẽ đứng một chỗ, một lúc lâu, sư phụ mới ân cần : "Công chúa đừng sợ, ba đệ tử của ta đều rất tài giỏi, nhất định sẽ bắt con quái đó, trả lại tự do cho người."
Không phải chứ, sư phụ, ý người là gì khi cố bỏ qua con ?
Công chúa quay lưng lau nước mắt, quay lại với nụ trên môi: “Đa tạ thánh tăng."
Nàng ta liếc mắt đưa , đột nhiên hỏi mị: “Không biết vị nữ thí chủ này trở thành đệ tử của thánh tăng bằng cách nào?"
Mị bí ẩn: "Đều là do Bồ Tát chỉ dẫn."
Nàng ta im lặng một lúc rồi lại : "Nhưng chẳng phải người xuất gia không phép gần gũi với nữ giới sao?"
Mị cau mày : "Đừng hỏi nhiều về chuyện Bồ Tát, Bồ Tát sẽ không vui!"
Sắc mặt công chúa cứng đờ.
8
Mị nghĩ công chúa có vẻ quan tâm hơi quá về việc mị gia nhập đoàn thỉnh kinh.
Lời của nàng ta quanh đi quẩn lại rồi cũng về việc mị trở thành đệ tử của sư phụ.
Nàng ta hỏi: "Nếu Bồ Tát cho phép Giảo Giảo theo thánh tăng thỉnh kinh, nghĩa là đoàn thỉnh kinh cũng thu nhận nữ đệ tử à?"
Nhưng mị vẫn không muốn nhượng bộ, chỉ : "Đừng hỏi chuyện của Bồ Tát!"
Mị nghĩ công chúa đang cố moi móc thông tin từ mị và sư phụ.
May mắn thay, mị không biết , sư phụ cũng bị câm.
Bạn thấy sao?