"Không gia nhập chung với bọn họ, bọn họ sẽ đánh chết ta."
“Chi bằng ta gia nhập vào chung với các ngươi, sau đó giúp các ngươi đi bắt Đường Tăng?”
Yêu quái vừa nghe đã cảm thấy rất có lý, trực tiếp đập tay lập lời thề với ta.
Ta vô cùng cảm , quái trong truyện đồng nhân dễ lừa gạt thật!
"Đại vương, người quả thật thông minh cơ trí, phép thuật cao cường, hơn hẳn Tôn Ngộ Không nhiều!
"Hắn ta chỉ biết sờ ta suốt ngày…”
"Bốn người cùng nhau sờ ta..."
Yêu quái vô cùng kinh ngạc, há hốc mồm.
"Tên dâm tặc vô liêm sỉ!" Hắn ta vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ : "Chúng ta hãy cùng nhau đánh bại Tôn Ngộ Không! Ăn thịt Đường Tăng!"
Ta cũng rưng rưng nước mắt, hùa theo: “Đánh bại Tôn Ngộ Không! Ăn thịt Đường Tăng!”
Ngay lúc này, bỗng nhiên bức tường bên cạnh nứt toác, trời long đất lở, một người từ trong màn khói bụi mịt mù bước ra.
Người đó có đôi lông mày sắc sảo lạnh lùng, đuôi mắt nhếch lên kiêu căng, gậy Như Ý vắt hờ trên vai, liếc ta: "Tiểu sư muội."
“Ngươi muốn đánh bại ai?”
“Ăn thịt ai?”
Ta đang sánh vai cùng lũ quái.
Bọn quái và thuộc hạ của chúng đang hăng hái, hung hãn.
Nhìn thấy người đến, tất cả đều ngớ ra, rồi như hiểu ý nhau mà cùng chìm vào im lặng kỳ lạ.
Không phải, đây là đại bản doanh của các ngươi mà…?
Sao các ngươi lại im lặng? Các ngươi đánh hắn đi!
Thôi quên đi. Ta lặng lẽ hạ nắm đang giơ cao xuống.
Bỗng nhiên quái bên cạnh đẩy ta về phía trước: "Ả ta , không liên quan đến bọn ta.”
Ta: “... ?”
Huynh đệ quái chất phác dễ lừa gạt vừa nãy của ta đâu?
Hóa ra thằng hề lại là chính ta...
Đại sư huynh nhướng mày ta.
Ta bật : "Sư huynh, ta lừa họ thôi!"
“Sẽ không trùng hợp lừa sư huynh luôn đấy chứ!”
Sư huynh dựng gậy Như Ý bên cạnh, liếc ta một cái: "Sắp rồi."
Ngay khi chân ta mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống thì gậy Như Ý của sư huynh đưa ra trước mặt, nâng ta lên và treo thẳng lên trên gậy Như Ý.
Ta ngoan ngoãn biến thành hình dạng ban đầu và quấn lấy sư huynh.
Sư huynh liếc đám quái: "Có người đứng sau không?"
Tên quái đại vương nuốt nước bọt: "Xem thử có đánh không."
"Đánh không lại thì có."
Những kẻ đứng sau bí ẩn kia...
10
Sau khi hai bên giao tranh, ta trượt từ gậy Như Ý sang người đại sư huynh.
Đại sư huynh đang đánh thì bỗng dừng lại.
Hắn ta túm lấy ta từ cổ áo và gầm lên: “Ngươi muốn siết cổ ai?”
“Rốt cuộc ngươi thuộc phe nào?”
"Hãy rõ suy nghĩ của ngươi đi."
... Treo trên vai hay trên chân đều dễ bị đánh, trên cánh tay lại càng nguy hiểm, chỉ có cổ mới an toàn hơn một chút.
Ta tội nghiệp đại sư huynh, thè lưỡi rắn liếm liếm bàn tay đang nắm chặt mình.
Làm ơn cho ta sống thêm một tập nữa đi, ta thực sự mệt mỏi rồi.
Đại sư huynh im lặng một lúc, rồi lặng lẽ đặt ta trở lại cổ.
Ta kêu xì xì càng dữ dội hơn.
Tay cầm gậy Như Ý của đại sư huynh khựng lại.
"Dừng cái đòn tra tấn tinh thần khủng khiếp của ngươi lại..."
"... Dạ."
11
Con quái này thật xui xẻo, chẳng có chỗ dựa nào, chết cũng thê thảm.
Thấy ta chằm chằm vào xác quái, sư huynh hỏi: "Sao thế, muốn thắp nén nhang cho huynh đệ kết nghĩa à?"
Ta: "?"
Trận chiến đã kết thúc, cũng đến lúc nhị sư huynh ra sân rồi.
Quả nhiên, từ xa đã nghe tiếng : "Sư muội! Ta đến cứu muội đây!"
Đằng sau còn có Đường Tăng cưỡi ngựa và Sa Ngộ Tĩnh dắt ngựa đi theo.
Đi đi lại lại như , cứ như đi dã ngoại .
Như thể hắn ta sợ rằng đến sớm một phút là cứu ta hay sao.
Khi đến gần, hắn ta còn với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc con quái đó chết quá nhanh, nếu không khi Lão Trư ta đến sẽ cho nó biết thế nào là lợi !"
Ta: "Lần sau nhất định."
Nhị sư huynh há miệng, một lúc lâu mới : "Nhưng tiểu sư muội, có vẻ muội dễ bắt nạt quá nhỉ..."
Ta sững sờ, nước mắt lăn dài, bắt đầu hét lên ôm đầu gào khóc: "Ta van huynh đừng nữa! Ta suýt nữa phát điên vì ghen tị với hai người, mỗi đêm treo cổ trên cây thì bắt đầu khóc thét, miệng vừa lẩm bẩm trời ơi trời ơi vừa cố kìm nén nỗi đau trong lòng."
Ta vừa vừa khóc, giọng run run: “Những cảm , suy nghĩ, ước mơ trước đây của ta, sự ghen tị và hối hận này đan xen vào nhau. Nụ vẫn còn trên khuôn mặt nước mắt ta bỗng nhiên rơi xuống. Xin huynh, đừng nữa, đừng nữa! Dù cuộc sống có khó khăn hay gian khổ đến đâu, ta cũng không cảm thấy buồn. Chỉ khi huynh những lời này, tim ta như bị dao cắt, càng nghĩ càng không thể kìm nước mắt. Thôi thì, ta lăn đùng ra lộn nhào rồi nhảy xuống sông bên đường mà chết quách cho rồi!"
Tam sư huynh vốn ít , bỗng lên tiếng: "Có lẽ không đến mức đó đâu."
Câu này hoàn toàn vỡ phòng tuyến tâm lý của ta, ta thậm chí quên biến về hình dạng rắn, trực tiếp bắt đầu bò quanh họ một cách u ám, ăn tóc, hét, gào thét, vọt qua cây cối, lao vào mặt họ, một cú! Rồi bay đi, đu đưa trên cây, co giật, vặn vẹo, bò dữ dội, nhảy lên đầu đại sư huynh, rồi lộn ngược ra sau rời đi.
Tam sư huynh lặng lẽ lùi lại, vẻ mặt sợ hãi: "Sư muội, muội thế này khá đáng sợ đấy..."
Nhị sư huynh khuôn mặt ta, đau lòng ngực dậm chân: "Sư muội, muội đang gì với khuôn mặt đó ! Ta không cho phép muội thế này với khuôn mặt đó! Ta van muội, ít nhất muội hãy biến thành rắn trước đã..."
Sư phụ còn hoảng hốt hơn cả khi gặp quái, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu tụng kinh trừ ma.
Bạch Long Mã cũng bắt đầu sốt ruột dậm móng hí vang.
Đại sư huynh thở dài, chống tay vào trán: "Ta đã tạo nghiệt gì chứ..."
12
Sau khi nổi điên, thái độ của mọi người đối với ta có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Thể hiện cụ thể như sau:
Ngay cả Sa Tăng trầm lặng lúc nào cũng có thể hắc hóa cũng phải đến quan tâm ta mỗi ngày.
Khi treo trên gậy Như Ý của đại sư huynh, ta cũng không bị quăng ra ngoài nữa.
Trước khi sờ vào ta, sư phụ đều kiềm chế hỏi ta xem có thể sờ hay không.
Bạn thấy sao?