Ta nằm trong tay hắn.
Vô thức liếm lòng bàn tay hắn.
Ngươi biết Diêm Vương có ích lợi gì không?
Ngươi không hiểu vai phụ à.
Ta thở dài, cả bụng đều lộn ra ngoài.
Không sao cả.
Sống sót thêm một ngày đã là rất giỏi rồi.
27
Vượt qua Bạch Hổ Lĩnh, dựa theo nguyên tác tiếp theo hẳn là Bát Tử Sơn.
Nhưng đồng nhân văn.
Ai hiểu thì hiểu.
Cửa tiếp theo chắc chắn không phải là Bát Tử Sơn.
Sau đó chúng ta đến núi Bát Tử.
Tác giả đồng nhân, mụ...
Trong nguyên tác lúc này Đại sư huynh bị đuổi đi, Nhị sư huynh đi hóa duyên lại trốn ở đống cỏ khô bên trong ngủ, Tam sư huynh lại đi tìm hắn, cuối cùng Đường Tăng lang thang một mình trên núi và rơi vào hang của quái.
Đoạn này.
Lúc ấy ta đọc còn thấy khiếp sợ.
Yêu quái: Lại tiếp ngươi có thể không tin, là Đường Tăng ra tay trước.
Thật sự là người ngồi trong nhà, thịt Đường Tăng từ trên trời rơi xuống.
Có cảm giác hoang đường như cần phải cảm ơn sự ban tặng của thiên nhiên.
Nhưng giờ Đại sư huynh không bị đuổi đi, sư phụ hẳn sẽ không tự dưng đưa đầu đi xa chứ nhỉ?
Kết quả là sư huynh đi hóa duyên.
Nhị sư huynh đang lim dim ngủ.
Tam sư huynh co ro trong góc tự kỷ.
Bí quyết thế nào để có làn da trắng như sứ của Tam sư huynh.
Ta treo người trên cổ sư phụ, nhẩm kinh bên tai y: "Ngươi bất địch bất , địch ngươi bất ... Làm nhiều sai nhiều, ít sai ít, không không sai..."
Sư phụ thống khổ : "Giảo Giảo, đừng niệm nữa! Đừng niệm nữa! Đầu đau quá!”
Y đứng dậy, đi về phía trước một bước: "Sư phụ bất còn không sao?"
Kết quả là câu còn chưa dứt.
Y đã sụt xuống hố của quái.
Ta treo trên người y cũng rơi xuống theo y.
Cái tên hói này...
28
Sau khi rơi xuống hang, Khuê Mộc Lang và một lũ quái chúng ta với vẻ kinh ngạc.
Có lẽ bánh từ trên trời sẽ không rơi xuống.
Nhưng thịt Đường Tăng thì có thể.
Bọn chúng không thể nào hiểu nổi, đang ở nhà yên ổn, sao tự dưng lại bị Đường Tăng đến tận nhà "mở tiệc".
Thế giới này là .
Bạch Cốt Tinh dùng ba mạng mà không bắt Đường Tăng.
Đến đây thì Khuê Mộc Lang lại "giao hàng tận nơi".
Bạch Cốt Tinh mà biết chuyện này thì tức giận đến mức nửa đêm sẽ trồi khỏi mộ và hai quả vào cái thế giới thối nát này.
Khuê Mộc Lang không thể tin mà tiến gần, ta cũng rõ dung mạo của hắn.
Phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang.
Cốt truyện của đồng nhân tuy rằng lộn xộn.
Nhưng viết trai đẹp, tác giả này thực sự có tài.
Sư phụ tràn đầy chết lặng bị quái bắt đi, vẻ mặt trấn định : "Bần tăng là người cầu kinh từ Đông Thổ Đại Đường đến Tây Phương Đại Lôi Âm Tự, in đại vương mở lòng nhân từ, thả chúng ta ra đi."
Sư phụ.
Sao sư phụ lại bắt đầu gọi món ăn rồi?
Khuê Mộc Lang ngớ người: "Ngươi chính là Đường Tăng ăn thịt sẽ trường sinh bất lão?"
Sư phụ do dự một lát, người xuất gia không phép dối, nên y đành thành thật đáp: "Có lẽ... là ?"
Ta nhắm mắt lại.
Hết thuốc chữa rồi.
Thật sự hết thuốc chữa rồi.
29
Thê tử Khuê Mộc Lang, cũng chính là công chúa Bảo Tượng quốc hoa nhường nguyệt thẹn, vốn đã đau tim nhiều năm. Trước kia vẫn là Khuê Mộc Lang dùng nội đan của mình để xoa dịu cơn đau cho nàng, không biết phải chữa trị thế nào. Vậy mà Đường Tăng lại tự mình đạp cửa hang, xuất hiện như một hùng và "tự dâng" bản thân.
Khó có thể không tin rằng đây là định mệnh.
Ta và sư phụ bị giam giữ.
Lần này Khuê Mộc Lang là một kẻ si , ta hóa thành người và lại tiếp tục "khích lệ" hắn bằng những lời khen ngợi. Hắn ta một lúc rồi thở dài: "Ngươi thật hiểu ta."
Mắt ta sáng lên, đang định tiếp thì nghe hắn : "Tiếc là kiếp này trong lòng ta chỉ có phu nhân, không còn chỗ cho người khác nữa."
Hắn lắc đầu, quay người bước đi.
Không phải chứ.
Ngươi không dung nạp không sao.
Ít nhất cũng thả ta ra đi?
Chết tiệt.
Nam nhân chẳng có thứ nào tốt cả!
30
Lại qua một nén nhang, bỗng thấy một mỹ nhân lén lút đi qua lính canh mà đến.
Nàng ta có đôi mắt long lanh, má đào, dung nhan như hoa, trăng sáng, lông mày, ánh mắt lấp lánh, tựa như tiên nữ trên cung trăng.
Chưa đợi ta và sư phụ lên tiếng, nàng ta đã trực tiếp cởi trói cho ta và sư phụ.
Rõ ràng là khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu, trong mắt lại toát lên sự kiên định, nàng ta nhẹ nhàng : "Sư phụ, con thả hai người đi, phiền hai người chuyển bưu thiếp này cho quốc vương Bảo Tượng quốc, xin ông ấy tới cứu ta.”
Khuê Mộc Lang bắt sư phụ là vì chữa bệnh cho phu nhân hắn.
Phu nhân hắn thả chúng ta đi cũng là vì chạy trốn Khuê Mộc Lang.
Khuê Mộc Lang, đây là báo ứng mà ngươi đáng phải nhận.
Ta đang hả hê sung sướng, bỗng nghe tiếng Khuê Mộc Lang vang lên: "Vừa rồi ngươi ta rất đặc biệt, cụ thể hơn xem nào..."
Chúng ta đang chuẩn bị trốn chạy bỗng khựng lại ngay tại chỗ.
Khuê Mộc Lang lướt qua chúng ta, sắc mặt bỗng chốc tối sầm: "Phu nhân, đây là ý gì?"
Công chúa không hề thanh minh cho bản thân, chỉ : "Chàng, thiếp không muốn vì mình mà sinh mạng người khác."
Nước mắt rưng rưng trong mắt nàng, đầy vẻ buồn rầu, Khuê Mộc Lang khẽ nheo mắt, lạnh mặt quay đi không nàng
Bạn thấy sao?