Đại sư huynh mặt lạnh như sương, Gậy Như Ý của hắn lập tức xuất hiện trong tay, đánh một gậy vào người đạo sĩ.
Đạo sĩ há miệng, dường như còn muốn cãi cọ Đại sư huynh không cho ông ta cơ hội, chỉ trong chớp mắt Gậy Như Ý đã đánh tới trước mắt.
Ta gật đầu hài lòng.
Khuyên can rất lâu.
Cuối cùng cũng đánh nhau rồi.
16
Ta vốn định để sư huynh thừa dịp Ngô Công Tinh còn chưa dùng Thiên Nhãn đánh chết hắn, chẳng qua vừa qua hai chiêu, Ngô Công Tinh kia sắc mặt nghiêm nghị, trực tiếp cởi áo ra, lộ ra bụng đầy cơ… mắt.
Trời ơi.
Sao có người vừa ra trận đã tung chiêu cuối ?
Ngươi không biết võ đức gì cả.
Đại sư huynh ngạo mạn: "Con trai, con đánh không lại thì cởi đồ cũng vô dụng!"
Đại sư huynh, giờ chỉ có thể thôi.
Quả nhiên, kim quang vừa lóe, Đại sư huynh lập tức im bặt, biến ta thành rắn nhỏ nhét vào túi, bản thân lại biến thành tê tê đào đất mà chạy.
Ta kinh ngạc: "Đại sư huynh, sư phụ và Nhị sư huynh Tam sư huynh sao bây giờ? Bọn họ sẽ bị quái bắt đi!"
Đại sư huynh không quay đầu lại: "Không sao, bọn họ quen rồi."
17
Không ngờ sau một phen cố gắng của ta.
Cốt truyện cơ bản không thay đổi.
Vì , đôi khi con người cũng nên học cách buông xuôi.
Ta cuộn mình trong lòng Đại sư huynh.
"Đại sư huynh, ta mới nãy trúng độc là giả."
"Ta biết, ngươi diễn quá lố, trừ sư phụ ra thì chắc khó có ai không nhận ra ."
"Nhưng bây giờ hình như ta thực sự trúng độc rồi."
Đại sư huynh khựng lại.
Nọc độc này quả thật lợi , ta mới nếm thử đã phun ra ngoài, mà vẫn trúng độc.
Ta đau đớn vặn vẹo trong lòng Đại sư huynh, gào thét dữ dội, co giật chạy loạn. Đại sư huynh mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng : "Đừng... đừng chạy loạn nữa."
Nhưng ta không thể kiểm soát bản thân!
Nhịn đau, ta định chờ đến khi Đại sư huynh gặp lão Mẫu Ly Sơn trên đường, sau đó nhờ chỉ dẫn rồi đi tìm sự giúp đỡ của một vị Bồ Tát khác ta quá đau, không thể đợi đến khi Đại sư huynh kích hoạt cốt truyện này, ta bèn túm ngực hắn và : "Đại sư huynh, đi, đi về phía nam, tìm vị Bồ Tát..."
Vị Bồ Tát đó tên gì nhỉ?
Ta cố nghĩ mãi mà không nhớ ra, cuối cùng chỉ đành tuyệt vọng : "Tìm vị lão Kê Bà Bồ Tát đó."
Đại sư huynh nhíu mày, hít một hơi thật sâu: "Được, , ngươi phải buông tay trước đã."
Sắp chết rồi.
Đại sư huynh đưa ta lên Cân Đấu Vân, bỗng chốc, ta thấy Bồ Tát đứng bên đường mắng mỏ: "Sao còn chưa đến?"
18
Đại sư huynh thỉnh thoảng thật là...
Đến Thiên Hoa mà không thấy bóng người, hắn bèn nóng ruột hét lớn: "Lão Kê Bà!"
Ta: "..."
Lâu lắm mới có một giọng nhịn không nổi vang lên: "Bật Mã Ôn từ đâu tới!"
Đại sư huynh cũng không so đo cách xưng hô này, cung kính vái một vái : "Xin lão Kê Bà Bồ Tát cứu sư muội ta."
Có chút lễ phép, không nhiều.
Bồ Tát hừ lạnh một tiếng.
Ta nép vào lòng ngực sư huynh, thoi thóp : "Sư huynh, đừng gọi lão Kê Bà......
Sư huynh thoáng trầm ngâm: "Xin tiểu Kê Bà Bồ Tát cứu sư muội ta.
Sư huynh, không muốn Bồ Tát cứu ta thì cứ thẳng.
19
Dù sao đi nữa, Bồ Tát rốt cục nguyện ý cứu mạng rắn của ta, đồng thời Ngài cũng muốn cùng chúng ta xuống trần gian trừ .
Bồ Tát tốt bụng quá, lòng tốt của Ngài bao vô bờ bến.
Đợi chúng ta trở lại Hoàng Hoa Quan, Nhị sư huynh, Tam sư huynh còn có sư phụ quả nhiên đã bị Ngô Công Tinh bắt gọn.
Con nhện đỏ đang đứng chuyện với đạo sĩ.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người họ, dịu dàng lan tỏa khắp mọi nơi.
Bóng tối sau lưng họ bị ánh sáng chiếu tan biến.
Ta thấy tay của đạo sĩ đang giấu sau lưng, do dự muốn chạm vào mái tóc rối bời trên trán nàng, lại lần lượt dừng lại giữa chừng, lòng bàn tay mở ra rồi lại nắm lại, cuối cùng đành kiềm chế đặt sau lưng, lại siết chặt tay kia cầm cây phất trần rủ xuống.
Nữ tử áo đỏ nở nụ rạng rỡ: "Sư huynh, cảm ơn huynh, huynh là sư huynh tốt nhất trên đời."
Sư huynh, chúng ta cùng nhau ăn thịt Đường Tăng, cùng nhau trường sinh không?
Sư huynh, ta... ta sẽ luôn bên cạnh ngươi không?
Đạo sĩ ngẩn ra.
Thật ra ông ta không nên sững sờ.
Bởi vì đã bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Người phụ nữ áo đỏ không thể chờ đợi câu trả lời của hắn nữa.
Bồ Tát ném kim thêu trong tay lên không trung, chính xác đâm xuyên tim con Nhện Tinh đỏ, vài lần qua lại, những con Nhện Tinh còn lại cũng không thoát khỏi, mạng sống của chúng tan biến trong nháy mắt.
Đôi mắt sáng ngời của người phụ nữ áo đỏ bỗng chốc trở nên xám xịt.
Bỗng chốc, ánh mặt trời bị mây đen che khuất.
Nàng từ từ chìm vào bóng tối.
Không bao giờ mở mắt ra nữa.
Đại sư huynh từ trên trời giáng xuống, sẽ nhân cơ hội một gậy đánh chết Ngô Công Tinh, Ngô Công Tinh ngẩng đầu lên, rõ ràng phát hiện sư huynh tập kích chỉ giật mình tại chỗ, không nhúc nhích.
Ngô Công Tinh lúc trước không ai bì nổi, giờ đây ánh mắt trống rỗng, không hề có chút ham muốn sống nào.
Bồ Tát lên tiếng ngăn cản: "Đại thánh, hạ thủ lưu .”
“Trên đỉnh núi của ta còn thiếu người trông cửa, hãy thu nhận nó người trông cửa đi.”
Đại sư huynh dừng gậy Như Ý lại.
Ta tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc giống như trong nguyên tác.
Nhện Tinh chết thảm, Ngô Công Tinh Bồ Tát thu nhận linh thú trông coi sơn môn.
Bạn thấy sao?