Xuyên Thành Vợ Nam [...] – Chương 4

Chương 4

14

Có lẽ vì quá mệt mỏi, tôi đã mơ một giấc mơ rất dài – và rất rõ ràng.

Trong mơ, tôi như hóa thành người ngoài cuộc, lặng lẽ thấy nguyên chủ níu lấy ông nội, đòi đi xem mưa sao băng.

Nhưng đêm ấy ấy đang sốt cao, trạng thái rất tệ. Khi sao băng xẹt qua, ngất lịm.

Lúc tỉnh lại, … mất trí nhớ.

Tính cách cũng thay đổi hoàn toàn, cứ như biến thành một người khác.

Ngay sau đó, khung cảnh chuyển sang thế giới cũ.

Tôi – người từng là “tôi” – mở mắt dậy trên chiếc giường quen thuộc.

Cũng giống như ấy, tôi quên sạch mọi ký ức trước năm tám tuổi.

Tôi sống cùng bà nội, chỉ hai bà cháu nương tựa nhau.

Bà từng đêm hôm đó tôi ngã xuống sông, suýt nữa chết đuối.

Về sau, bà mất. Tôi sống một mình.

Góc thượng đế trong giấc mơ giúp tôi dần xâu chuỗi lại tất cả.

Thì ra, trận mưa sao băng ấy đã thời không rối loạn.

Tôi và nguyên chủ – tại khoảnh khắc ấy – hoán đổi linh hồn.

Nói cách khác, tôi không phải xuyên vào sách, mà là quay trở về chính thế giới của mình.

Vậy còn Nguyễn Thiên Hạc – người kia thì sao?

Tôi vừa nghĩ đến, cảnh vật liền đổi.

Cô ấy đứng trước mặt tôi, mặc đồ công sở gọn gàng, ánh mắt sắc sảo đầy tự tin.

Câu đầu tiên là:

“Tôi thăng chức trưởng phòng rồi.”

Tôi khẽ sững người: “Chúc mừng .”

Cô ấy có vẻ thật sự thích dân văn phòng.

“Trước kia tôi quá nhút nhát, luôn nghĩ rằng chỉ có lập gia đình mới đem lại cảm giác an toàn.

Nên khi ông Thẩm hỏi tôi có muốn lấy Thẩm Dục Xuyên không, tôi đã gật đầu.

“Nhưng sau khi đến thế giới của , không còn ai để dựa dẫm, tôi buộc phải tự dựa vào mình.

Và tôi nhận ra… sống một mình cũng có thể rất tốt.

“Nguyễn Thiên Hạc, cảm ơn .”

Cô ấy mỉm , đưa tay ra. Tôi cũng mỉm , nắm lấy.

“Tôi cũng cảm ơn .”

Tất cả… không cần thêm nữa.

Tôi tỉnh lại trong vòng tay Thẩm Dục Xuyên.

Một cánh tay siết chặt eo tôi như sợ tôi biến mất bất cứ lúc nào.

Tôi hơi cử , lập tức bừng tỉnh.

Cơn buồn ngủ còn chưa tan hết, đã theo phản xạ kiểm tra tay phải của tôi.

Chỉ khi thấy nốt ruồi ở ngón áp út, mới thở phào.

Tôi khẽ chua xót.

Có lẽ dạo gần đây, luôn sống trong cảm giác bất an.

Sợ một ngày tôi đột ngột biến mất, nên mới kiểm tra mỗi sáng tối như .

Tôi chủ ngồi lên người .

“Thẩm Dục Xuyên, tôi sẽ không đi đâu cả. Anh đừng sợ.”

Anh ôm lấy eo tôi, đôi mắt dần dâng lên một lớp sương mỏng, giọng khản đặc.

“Đừng lừa …”

Tôi cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe môi .

“Ừ. Không lừa .”

15

Sau khi ba mẹ Thẩm đi du lịch về, chúng tôi tổ chức một đám cưới.

Thẩm Dục Xuyên thậm chí còn mời vợ chồng Lục Đình Chu – Giang Tri Hạ đến dự, khiến không ít người há hốc mồm kinh ngạc.

Từ đó, mọi lời đồn đều bị đập tan hoàn toàn.

Người hưởng lợi lớn nhất từ đám cưới này, có lẽ là dì Trương và đầu bếp.

Nghe hai người họ từng âm thầm cá cược với đám người giúp việc khác về việc tôi và Thẩm Dục Xuyên có ly hôn hay không.

Và họ đã thắng cược.

Dì Trương hôm nào cũng tươi rói:

“Tôi đã bảo rồi mà, couple tôi đẩy thuyền không bao giờ sai!”

Tôi: “…”

Thôi xong, bà này dính nghiện truyện rồi, không cứu nổi nữa.

Nói chung, tôi đã có cuộc sống “nằm yên không gì” như mơ ước.

Hoặc là ở nhà ru rú với mẹ chồng,

Hoặc là tung tăng đi mua sắm với Giang Tri Hạ.

Chúng tôi dần trở thành thân của nhau.

Từ ấy, tôi biết rất nhiều chuyện mà người ngoài không ai hay —

Thẩm Dục Xuyên vì tìm tôi đã vô số việc mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ, cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi là định mệnh.

Dù hành trình có vòng vèo, cuối cùng cũng như mong ước.

Hôm đó là tiệc đầy tháng con của Giang Tri Hạ.

Cô ấy ghé tai tôi than thở:

“Trên mạng đàn ông sau hai mươi lăm tuổi thì chỉ còn biết trò chuyện tâm , quả là đúng ghê.”

Tôi sốc toàn tập, không lẽ nam chính cũng… không ?

Cô ấy quay sang liếc tôi, ánh mắt toàn mùi hóng chuyện:

“Còn chồng cậu thì sao?”

Tôi hơi đỏ mặt, ấp úng đáp: “Cũng… bình thường thôi.”

Vừa dứt câu, quay đầu lại — Thẩm Dục Xuyên đã đứng sau lưng.

Sắc mặt vẫn như không, cứ như chẳng nghe gì.

Tôi thở phào.

Về đến nhà, tôi vừa định vào phòng tắm tắm rửa.

Chưa kịp đóng cửa, trời đất quay cuồng, tôi bị kéo ngược lại đè xuống giường.

Thẩm Dục Xuyên dùng cà vạt trói tay tôi.

Chậm rãi tháo kính ra.

Chết rồi.

Mỗi lần tháo kính với vẻ mặt kia… là tôi biết tối nay khỏi ngủ.

Tôi nuốt khan: “Anh… định gì?”

Anh cong môi, ánh mắt như mà không:

“Xem ra bình thường biểu hiện chưa đủ tốt, khiến vợ không vừa lòng lắm.”

“Vậy thì tối nay… để cố thêm chút nữa.”

Cứu với!!!

Mọi lời cầu xin đều bị nuốt vào cổ họng.

Lại là một đêm không ngủ.


Phiên ngoại: Góc của Thẩm Dục Xuyên

1

Từ nhỏ, Thẩm Dục Xuyên đã là thiên chi kiêu tử.

Anh sớm lập ra kế hoạch cuộc đời cho mình: học hết cấp ba, du học, kế thừa sản nghiệp.

Lẽ ra, sớm tuyệt đối không nên xuất hiện trong cuộc đời .

Nhưng không chỉ sớm…

Mà người — còn không phải là người thật!

Từ năm mười sáu tuổi, Thẩm Dục Xuyên bắt đầu thường xuyên mơ thấy một .

Trong mơ không thể rõ khuôn mặt , cũng chẳng nghe giọng ,

bàn tay rất đẹp, mảnh mai thanh tú, trên ngón áp út tay phải có một nốt ruồi nhỏ — đáng đến khó tin.

Lần đầu tiên gặp nhau, dùng một cây bút vấn tóc thành kiểu búi tròn.

Cô ngồi trước bàn học, vẻ mặt có chút đau đầu chằm chằm vào tờ đề toán.

Thẩm Dục Xuyên khi ấy cũng chẳng có việc gì , liền cầm bút giải giúp vài bài.

Cô cảm kích kéo đến căng tin mua cho một cây kem.

Đó là trải nghiệm mà chưa từng có trong đời.

Lần thứ hai, đứng trước cửa hàng bánh ngọt.

Qua tấm kính, thèm thuồng chiếc bánh kem dâu bên trong.

Không nhịn nữa, Thẩm Dục Xuyên vào mua cho một cái.

Cô vui đến mức ôm chầm lấy .

Lần đầu tiên tiếp gần gũi với con cùng tuổi, cậu thiếu niên thuần khiết là lập tức hóa đá tại chỗ.

Cô đút cho miếng đầu tiên.

Sau đó lại một thìa đầy đút cho chính mình, đến thìa cũng chẳng thèm đổi.

? Gián… gián tiếp hôn?!

Thẩm Dục Xuyên đỏ bừng mặt, không biết giấu đi đâu.

Điều kỳ lạ là, tuy không thể chuyện, không biết tên đối phương, cả hai lại cực kỳ ăn ý.

Như thể đang thật sự hẹn hò.

Anh đã tìm hiểu rất nhiều.

Trên mạng đủ kiểu:

Người kiếp trước chưa dứt duyên.

Cũng có người bảo là “đào hoa âm”, phải tìm thầy trừ tà.

Đọc đến đó, Thẩm Dục Xuyên quyết định giữ kín bí mật này.

Anh không muốn mất .

là người, hay là… ma.

2

Chớp mắt, hai mươi tuổi.

Ở tuổi sung mãn như lửa ấy, giấc mơ lần này lại xảy ra trong khách sạn.

Thẩm Dục Xuyên thầm khinh mình đê tiện.

Vừa định kéo kia rời đi, đã bị đè xuống giường.

Cô ngồi lên người , ánh mắt truyền đạt một thông điệp rõ ràng.

Đã đến tuổi trưởng thành, phải chơi trò người lớn rồi.

Tim Thẩm Dục Xuyên đập loạn xạ, như sắp nổ tung khỏi lồng ngực.

Anh run rẩy cởi áo .

Làn da mềm mại trắng nõn lộ ra trước mắt.

Đêm đó, điên cuồng đến đáng sợ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện hiện tượng rõ ràng,

đỏ mặt không gì, lặng lẽ giặt sạch ga giường.

Sau này, khi vô gặp Giang Tri Hạ bị quấy rối khi đi thêm ở hội sở,

Thẩm Dục Xuyên nghĩ đến trong mơ.

Cô không đủ tiền mua bánh kem dâu, luôn tiết kiệm, là một người khiến đau lòng.

Nếu gặp chuyện, liệu có ai giúp đỡ không?

Trong thoáng chốc, ra tay giúp Giang Tri Hạ.

Sau khi biết mẹ mắc bệnh nặng không đủ tiền viện phí, cho vay một khoản.

Không phải vì đồng cảm.

Anh chỉ muốn tích đức cho người con trong mơ.

Giang Tri Hạ rất kiên cường, nỗ lực trở thành sinh viên trao đổi, sau đó… cờ quen Lục Đình Chu – thân từ nhỏ của .

Rồi không biết từ đâu rộ lên tin đồn ba người họ vướng vào một mối tay ba.

Nói cứ như thật.

Thẩm Dục Xuyên thấy nực vô cùng.

Càng phiền hơn là tên đầu đất Lục Đình Chu còn đến sự, suýt chút nữa thì tay chân.

Kết quả: tin đồn lan nhanh hơn nữa.

Không còn cách nào, Thẩm Dục Xuyên đành phải kể chuyện về những giấc mơ kia cho hai người họ biết.

Trùng hợp lúc đó, ông nội lại đang bắt đầu thúc ép chuyện liên hôn.

May mắn thay, cả Giang Tri Hạ lẫn Lục Đình Chu đều rất nghĩa khí.

Ba người nhanh chóng thống nhất: cứ để lời đồn tiếp tục lan rộng, để lấy cớ từ chối mối hôn sự sắp đặt kia.

Dù gì, bảo thầm Giang Tri Hạ còn dễ chấp nhận hơn là kể chuyện một trong mơ.

3

Những năm sau đó, Giang Tri Hạ và Lục Đình Chu luôn giúp tìm cách.

Nhưng Thẩm Dục Xuyên sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Chỉ cần vẫn xuất hiện trong giấc mơ,

thì cứ tiếp tục như thế cũng không sao.

Cho đến ngày hôm đó.

Nguyễn Thiên Hạc đột nhiên tươi rói :

“Sếp ơi, nghe người thích sắp sinh rồi, có cần tôi viết một bản kế hoạch chăm sóc sau sinh không ạ?”

Tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Khoảnh khắc ấy, hốc mắt chợt cay xè.

Về sau mới hiểu — đó là tín hiệu của số phận.

Người con … đã vượt qua cả thời không, đứng trước mặt .

Bởi vì định mệnh vốn đã sắp đặt,

rằng… họ phải gặp lại nhau.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...