1.
Thẩm Dục Xuyên im lặng đánh giá tôi, kiểu như đang suy nghĩ lần này tôi lại đang giở trò gì.
Dù gì nguyên chủ cũng từng vì níu kéo mà đủ chiêu trò: bỏ thuốc, 44, hở tí là dùng thủ đoạn.
Lần này cũng , uống thuốc ngủ quá liều, bị đưa vào viện rửa ruột.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của , tôi toát mồ hôi hột.
Cứ như thể thấy hai trăm triệu vẫy tay chào tạm biệt .
Không !
Tôi lập tức nghiêm túc thể hiện lập trường, thành ý có bao nhiêu dồn ra hết:
“Sau khi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, em đã ngộ ra tất cả, giờ lòng như nước tĩnh lặng.
Tuy ban đầu chúng ta kết hôn là để hoàn thành di nguyện của ông cụ Thẩm, chuyện cảm không thể ép buộc .
Anh yên tâm, giờ em chỉ coi là sếp, tuyệt đối không nán lại ở văn phòng thêm một giây nào hết!”
Thẩm Dục Xuyên đẩy gọng kính gọng bạc, khẽ gật đầu, vẫn hơi do dự.
“Cô hiểu như là tốt.
Tôi phải đi công tác một tháng, sẽ để dì Trương đến chăm sóc .”
Tôi kính cẩn tiễn bóng khuất khỏi phòng bệnh, thở phào một cái.
May quá, nửa đời còn lại giàu sang phú quý, giữ rồi!
Ra viện xong, tôi lập tức quay về biệt thự lớn nằm chờ sung rụng.
Ngày nào cũng thức tới nửa đêm, sợ nhỡ đâu tỉnh dậy thì phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Trải qua nửa tháng sống trong cảnh cơm bưng nước rót, tôi cuối cùng cũng tiếp nhận hiện thực.
Có vẻ tôi thật sự xuyên vào người tên Nguyễn Thiên Hạc, trùng tên trùng họ với tôi.
Ông nội của nguyên chủ từng là chiến hữu thân thiết của ông nội Thẩm Dục Xuyên, từng lấy thân chắn đạn thay, là nghĩa vào sinh ra tử.
Trước khi mất, ông đã giao phó nguyên chủ, khi ấy không nơi nương tựa cho ông nội Thẩm chăm lo.
Mấy năm sau, ông Thẩm cũng qua đời.
Ông trước khi đi đã ép Thẩm Dục Xuyên cưới nguyên chủ.
Một là để đảm bảo nguyên chủ có cuộc sống ổn định.
Hai là để cắt đứt cảm không kết quả của Thẩm Dục Xuyên.
Ai cũng biết trong giới nhà giàu Bắc Kinh, ấy đem lòng nữ chính Giang Tri Hạ không thể có , người ta giờ đã có chồng có con.
Thẩm Dục Xuyên thì lại cứ muốn cả đời không cưới ai khác, khiến nhà họ Thẩm sốt ruột phát điên.
Thế là cuộc hôn nhân này quyết định.
Nhưng hai người đã thỏa thuận, một năm sau ly hôn, ai nấy yên ổn.
Kết quả nguyên chủ lại .
Tôi suýt nghẹn ch .t tại chỗ, đó là hai trăm triệu đấy!
Sếp như , tìm đâu ra nữa?
Nghĩ đến đó, tôi bật dậy khỏi giường, mở máy tính.
Trang trọng gõ lên mấy chữ to: “Kế hoạch chăm sóc sau sinh cho Giang Tri Hạ”.
Đúng là số phận tôi sinh ra để trâu ngựa, không việc là thấy cắn rứt, cầm tiền cũng thấy chột dạ.
Sau một đêm vất vả, tôi duỗi người một cái, tìm WeChat của Thẩm Dục Xuyên, gửi bản kế hoạch phiên bản đầu tiên.
Mấy phút sau, ấy gửi lại một dấu chấm hỏi.
Tôi đáp lại bằng giọng điệu công sở:
【Sếp, xem có điểm nào cần chỉnh sửa không ạ?】
Dòng chữ “Đang nhập…” lặp đi lặp lại thể hiện rõ sự do dự của .
Mấy phút sau.
Hai trăm triệu: 【Vậy tôi gửi cho ấy, cảm ơn.】
Tôi: 【Nhiệm vụ của em thôi (mỉm ).】
Hai trăm triệu: 【…… Chiều nay mẹ tôi qua thăm , phiền tiếp giúp.】
Tôi: 【Đã rõ.】
2
Mẹ Thẩm vốn sống kín đáo, ít khi ra khỏi cửa, trong mắt người ngoài luôn là kiểu phụ nữ điềm đạm và khí chất. Nhưng chỉ những người quen biết mới rõ, bà là một người mắc chứng sợ xã giao siêu nặng, vì thế xưa nay rất ít tiếp với nguyên chủ.
Lần này chắc cũng là nghe tôi nhập viện, không còn cách nào mới miễn cưỡng đến thăm hỏi lấy lệ.
Tôi – người từng luyện hàng trăm bài tập xử lý huống xã hội – đã đạt đến cảnh giới thành thạo trong việc ứng phó kiểu gặp mặt khách sáo như thế này.
Muốn lấy lòng sếp, tất nhiên cũng phải lấy lòng người nhà của sếp.
Thăng chức thì thôi, tăng lương vẫn còn hy vọng mà!
Bản năng của dân văn phòng khiến tôi lập tức vạch ra ba phương án tác chiến trong đầu.
Thế nên, khi Thẩm Dục Xuyên đi công tác trở về…
Tôi và mẹ đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem anime.
Trên bàn trà trước mặt bày đầy đồ ăn vặt do người giúp việc mang về.
Nào là bún ốc, đậu phụ thối, mực nướng, xích tinh bột…
Thẩm Dục Xuyên: ?
Chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt đen sì của ba mình.
“Cậu không thể quản vợ mình à?”
“Bà ấy mấy ngày rồi chưa về nhà đấy!”
Mẹ Thẩm vừa nhai xiên kẹo hồ lô vừa cau mày khó chịu.
“Không phải chính ông bảo tôi ra ngoài chơi nhiều vào sao?”
Ba Thẩm: “Thế là sao? Bà chẳng phải chỉ đổi chỗ để tiếp tục ở lì một chỗ thôi à?!”
Mẹ Thẩm lầm bầm nhỏ nhẹ: “Không giống nhau. Ở nhà thì ông quản quá chặt.”
Ba Thẩm: “…”
Thấy mặt ông sắp đen như đáy nồi, tôi vội vàng khuyên nhủ mẹ Thẩm.
“Không sao đâu, dì về nhà trước đi ạ. Lần sau con đến tìm dì chơi.”
Mẹ Thẩm cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng dậy, mắt rưng rưng, vừa đi vừa ngoái lại không ngừng.
“Thiên Hạc, nhất định phải đến đấy nhé!”
Thẩm Dục Xuyên từ từ tôi: “Hai người lúc nào thân thiết như thế hả?”
Tôi ho nhẹ một tiếng: “Tình giữa con với nhau đơn giản đấy.”
Anh rời mắt đi, chỉ “Ừ” một tiếng, không bày tỏ gì thêm.
Trong lòng tôi đã sớm nở hoa.
Có mẹ chồng chống lưng, sau này chẳng sợ không chia thêm tí phúc lợi nào!
Khi tôi còn đang mộng mơ về cuộc sống tươi đẹp, sau gáy bỗng cảm thấy lành lạnh.
Quay đầu lại, tôi phát hiện Thẩm Dục Xuyên đang chằm chằm vào tôi, chuẩn xác mà là chằm chằm vào búi tóc của tôi — nơi cắm một cây bút.
Báo nội tâm lập tức vang lên.
Chết tiệt, đừng đây là cây bút nữ chính tặng ấy nhé?!
Tôi cuống cuồng rút bút xuống, dùng giấy lau mạnh mấy cái, sau đó hai tay cung kính nâng lên.
“Sếp, em xin lỗi, em không biết đây là cây bút quý nhất!”
Thẩm Dục Xuyên dời mắt, khóe miệng khẽ co giật.
“Đây… không phải bút của tôi.”
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã hỏi tiếp:
“…Bình thường em có hay mơ không?”
Cây bút trên tay rơi thẳng xuống đất.
Xong đời, đây chắc chắn là đang ám chỉ tôi đừng có mộng mơ viển vông!
Tôi rơm rớm nước mắt lắc đầu: “Không đâu ạ, em chưa bao giờ mơ cả!”
3
Còn ba tháng nữa là đến hạn ly hôn.
Đã không hy vọng tăng lương nữa, tôi cũng lười không buồn lại gần Thẩm Dục Xuyên.
Ngược lại, dạo gần đây tần suất về nhà lại tăng rõ rệt.
Lúc thì cứ chằm chằm vào búi tóc của tôi.
Lúc thì giữa đêm tôi mò dậy ăn vặt, quay đầu lại đã thấy đứng sau lưng từ đời nào.
Tôi suýt sợ chết, trong đầu chỉ nghĩ: Chết rồi, chẳng lẽ phát hiện tôi không phải nguyên chủ?!
Dì Trương – người phụ trách việc ăn ở của cả nhà – thì lại vui ra mặt.
“Cưới trước sau quả nhiên là chân lý muôn thuở!”
Tôi ôm đầu than trời: “Dì bớt đọc tiểu thuyết lại đi!”
Sắp đến sinh nhật tôi rồi.
Tôi học một chiếc bánh kem dâu tây dưới sự chỉ dẫn của đầu bếp bánh, định mang về phòng lặng lẽ ăn mừng vào nửa đêm.
Tôi đã dặn kỹ ấy không kinh ai, còn dúi luôn cho một cái bao lì xì.
Cô đầu bếp đập ngực cam kết: “Bao yên tâm!”
Kết quả, đúng lúc rạng sáng, tôi vừa thổi nến xong, thì cửa phòng bị gõ cộc cộc.
Thẩm Dục Xuyên đứng ngoài cửa, vẻ mặt hơi ngượng nghịu.
“Tôi đến cùng em đón sinh nhật, không?”
Tôi nhạt, mặt không đổi sắc:
“Hơ hơ, thật vinh hạnh, mời vào mời vào.”
Cùng lúc đó, tôi nhận một tin nhắn WeChat.
Đầu bếp – phiên bản nhận lì xì từ vợ sếp:
【Thưa chị, của chị và nhà sẽ do em bảo vệ!】
Tôi:
【Trả lì xì đây.】
Đầu bếp – phiên bản nhận lì xì từ vợ sếp:
【!!!】
Vừa quay đầu lại, đã thấy Thẩm Dục Xuyên đang ngẩn người chằm chằm vào cái bánh sinh nhật.
Trên mặt bánh là hình vẽ đơn giản một con ma và một bé .
“Cái đó… có muốn ăn thử không?”
Anh lấy lại tinh thần, khẽ cúi đầu gật nhẹ, không biết đang nghĩ gì.
Tôi sợ tóc mình dính vào kem, lại dùng bút vấn tóc lên.
Vừa định cắt cho một miếng thì đột ngột siết chặt lấy tay phải của tôi, hơi thở lập tức trở nên dồn dập.
Tôi bị đau nên muốn rút tay lại, lại bị giữ chặt hơn.
“Thẩm Dục Xuyên, gì đấy?!”
Ánh mắt rời khỏi bàn tay tôi, chậm rãi ngước lên tôi, vành mắt bắt đầu ửng đỏ.
Một lúc sau, cuối cùng mới buông tay ra, các đốt ngón tay vẫn còn nổi gân xanh.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi thấy hơi khó chịu.”
Tôi lưỡng lự hỏi: “Vậy… có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
Anh hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu tôi.
Khóe môi cong lên một đường cong mềm mại dịu dàng đến mức suýt nữa tôi ngây người.
“Cảm ơn em, tôi đỡ nhiều rồi.”
“Thật đấy.”
Bạn thấy sao?