Xuyên Thành Vai Phụ [...] – Chương 7

07

Bữa sáng, ta vô thức dùng đũa khuấy cháo trong bát, do dự không biết nên mở lời với hai huynh muội như thế nào về việc muốn rời nhà một thời gian.

Không thể quá đột ngột, nếu không sẽ khó mà qua mắt hai người.

Ta vắt óc suy nghĩ lý do, bên cạnh Ôn Nghiễn Thư đặt bát xuống, nhẹ giọng gọi:

"Tiểu nương."

Tiếng gọi này đột nhiên trùng hợp với tiếng rên rỉ đêm qua.

Ta đột nhiên tỉnh khỏi suy nghĩ, má không kìm mà nóng lên.

Thấy Ôn Nghiễn Thư cau mày, ánh mắt hơi nghi ngờ ta.

Sợ hắn ra manh mối, ta vội cúi đầu giả vờ gắp thức ăn, cố gắng để giọng điệu bình thường:

"Sao, sao ?"

Một lúc lâu sau, hắn không lên tiếng.

Ta không nhịn ngẩng đầu lên, quan sát vẻ mặt của hắn lại đột nhiên rơi vào đôi mắt sâu hơn cả giếng cổ của hắn.

Ánh mắt dò xét thoáng qua trong đó khiến ta nghẹt thở, luôn cảm thấy mình đã bị hắn thấu.

Nhưng ngay sau đó, nó lại biến mất.

Như thể ta đã nhầm .

Ôn Nghiễn Thư khẽ mấp máy môi mỏng.

"Đêm qua có phải bị muỗi đốt không? Nhìn này, sưng hết cả rồi."

Hắn đưa ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng ấn vào môi dưới của ta, vẻ mặt nghiêm túc như một người con trai bình thường quan tâm đến mẹ mình.

Trong suốt quá trình, ta cứ ngây ngốc để hắn hành .

Cho đến khi môi dưới thực sự cảm nhận hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn.

Ta đột nhiên lùi lại, nhanh chóng tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.

Tay Ôn Nghiễn Thư cứ thế dừng lại giữa không trung.

Ta vội vàng tìm cách bù đắp:

"À? Phải không? Có lẽ là ."

So với sự hoảng loạn của ta, Ôn Nghiễn Thư tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ngược lại khiến ta mới là người phản ứng thái quá.

Hắn rất tự nhiên thu tay lại.

"Thế à? Vậy thì con muỗi này cũng quá thèm rồi, mùa xuân chưa qua hết mà đã không kịp chờ đợi muốn hành ."

Mặc dù lời này là trả lời ta ánh mắt hắn lại chằm chằm vào Ôn Nghiễn Thiệu đối diện, từng chữ rõ ràng:

"Thiệu Nhi, muội xem có đúng không?"

Ôn Nghiễn Thiệu bị hỏi đến, trước tiên thong thả dùng khăn lau miệng, sau đó dọn bát đũa đã dùng xong vào khay đựng thức ăn, rồi mới trả lời ca ca mình.

"Tham lam là bản tính của muỗi, sao có thể là thèm ? Nếu trong phòng tiểu nương có hai con muỗi thì đương nhiên con muỗi ra tay trước sẽ ăn no trước, còn con muỗi còn lại bị đói bụng, chỉ có thể trách mình ra tay quá chậm.

"Huynh trưởng cho rằng có đúng không?"

Nói xong, nàng liếm môi, nhướng đuôi mắt, như không lại Ôn Nghiễn Thư.

Bên kia đáp lại bằng một tiếng khẩy.

"Muội quả thực đã lớn rồi."

Sau đó, hai người không gì nữa, chỉ im lặng nhau.

Một cuộc giao tranh không tiếng .

Ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Đang yên đang lành, lại xảy ra chuyện gì ?

Vì mấy con muỗi mà cũng có thể tranh cãi ư?

Ta bất lực lên tiếng hòa giải:

"Thôi mà, chỉ bị muỗi đốt một cái thôi, hai đứa gì căng thế?

"Nhưng mà Thư Nhi, vừa nãy tay ngươi lạnh quá, có lạnh không, hay là về phòng lấy thêm áo?"

Chưa kịp để ai mở miệng, ta đã nghe Ôn Nghiễn Thiệu với giọng điệu có phần khiêu khích:

"Huynh trưởng, tiểu nương bảo huynh về phòng đấy, còn không mau đi?"

Ôn Nghiễn Thư nhẹ nhàng liếc muội muội, rồi quay sang ta chắp tay ôn hòa.

"Đa tạ tiểu nương quan tâm, ta không lạnh."

Được rồi, lần này đến lượt Ôn Nghiễn Thiệu hừ lạnh.

Cái này... có vẻ như càng hòa giải càng nghiêm trọng hơn.

Cảm nhận bầu không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, để tránh tiếp tục căng thẳng thêm, ta cân nhắc chuyển chủ đề.

"Ta định từ hôm nay lên Thanh Hư Quán."

Lời này vừa ra, hiệu quả rõ rệt.

Chỉ thấy hai huynh muội vừa mới đối đầu với nhau lại ăn ý một cách kỳ lạ, đồng thanh :

"Cái gì?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...