Xuyên Thành Vai Phụ [...] – Chương 4

04

Trong phòng thiếu nữ, hương hoa nhài thoang thoảng, không hiểu sao, ngửi có vẻ nồng hơn những nơi khác.

Trước giường ngủ, một ngọn đèn đậu lớn đang sáng, nhẹ nhàng lay .

Ôn Nghiễn Thiệu nghe thấy tiếng , nửa ngồi dậy vén màn, giọng khàn khàn:

"Tiểu nương sao lại đến đây vào lúc này?"

Ánh nến màu cam đỏ phản chiếu trên khuôn mặt nàng, chiếu ra vẻ lười biếng cũng có chút quyến rũ.

Đôi mắt như phủ một lớp sương mù, nước mắt lấp lánh, má thơm như đào, đôi môi cong nhẹ nhỏ nhắn xinh xắn, như vừa nước ướt, lấp lánh ánh sáng trong veo.

Nhìn lại người trên, áo quần nửa cởi, lộ ra đôi vai trắng nõn và cần cổ trắng ngần, dưới lớp áo ngủ, thân hình mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện.

Thiếu nữ sắp đến tuổi cập kê, không biết từ lúc nào đã bớt đi vài phần ngây thơ, thêm vào đó là vài phần trưởng thành.

Ta ngây người , nhất thời quên mất trả lời nàng.

Chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ.

"Tiểu nương ta đến ngây người rồi sao?"

Nếu ngẫm kỹ, có thể nhận ra ý tứ trêu chọc trong đó.

Nhưng lúc này ta nào có rảnh mà nghĩ đến chuyện này.

Vừa mới hoàn hồn, những gì vừa nghe thấy bên ngoài thư phòng Ôn Nghiễn Thư lại vang lên bên tai.

Ta véo chặt lòng bàn tay, ép tâm trí mình không nghĩ tới nữa.

Không thể chuyện canh giải rượu, nếu ra thì không thể tránh khỏi việc nhắc đến Ôn Nghiễn Thư, đến lúc đó chuyện ta ở ngoài phòng hắn sẽ không giấu nữa.

Nghĩ , ta mượn ánh đèn mờ ở cửa, lặng lẽ đặt khay gỗ trong tay lên chiếc bàn thấp bên cạnh.

Làm xong tất cả, ta mới lại luống cuống :

"Thiệu Nhi, ta vừa mơ một giấc mơ đáng sợ, lăn qua lộn lại mãi không ngủ , định đến tìm ngươi ngủ cùng, có lẽ sẽ đỡ hơn."

"Nếu , tiểu nương mau lên giường đi, đừng để lạnh."

Ôn Nghiễn Thiệu cong mắt đẹp, dịch người ra ngoài, nhường chỗ bên trong.

"Ừm."

Ta cởi áo ngoài, mặc một chiếc áo lót trắng tinh dưới ánh nến và trèo lên.

Vừa chui vào chăn, mùi hoa nhài càng nồng hơn, trong đó còn thoang thoảng mùi hương cơ thể của nữ tử, như trái cây chín mọng, thơm ngọt quyến rũ.

Một đôi tay trắng nõn đặt lên eo ta.

"Nói đến mới nhớ, từ năm mười hai tuổi phân phòng, ta đã lâu không ngủ cùng tiểu nương rồi."

Ôn Nghiễn Thiệu vừa vừa lại gần hơn.

Nàng co đôi chân dài lại, đầu vùi vào vai ta, như một chó con cọ cọ rồi ngửi ngửi, mái tóc mềm mại bay lên ngứa má ta.

"Còn nhớ hồi nhỏ, ta thích nhất tiểu nương ôm ngủ, ngửi mùi trên người tiểu nương mới ngủ yên."

Ta cũng không khỏi nhớ lại dáng vẻ hồi nhỏ của nàng.

Nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn tròn, như một cục bông trắng.

Có lẽ là do gia tộc đột nhiên gặp chuyện, lúc đó nàng luôn ngủ không ngon, thường ngủ rồi bị ác mộng cho giật mình, sau đó ta ôm nàng vào lòng ngủ mới đỡ hơn.

Bảy năm trôi qua, cục bông nhỏ năm nào giờ đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp.

Cảm khái trong lòng, đồng thời cũng mềm nhũn như nước.

Ta rút tay ra khỏi chăn, vuốt ve đỉnh đầu nàng như ngày xưa, ngân nga vài câu hát.

Chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ ập đến, ta khẽ lẩm bẩm:

"Ngủ đi, Thiệu Nhi..."

Nói xong, ta nhắm mắt lại, kết thúc một ngày kinh hoàng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...