Xuyên Thành Vai Phụ [...] – Chương 16

16

Mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Là phòng ngủ trong căn nhà nhỏ trước kia.

Trong lòng nghi ngờ, ta bò dậy, mặc áo ngoài, định đi tìm người hỏi.

Bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.

Tiếp theo là tiếng gõ cửa.

"Tiểu nương dậy rồi ạ?"

Là Ôn Nghiễn Thư, chỉ là... sao giọng này nghe trẻ con hơn nhiều?

Ta đáp một tiếng, đi tới mở cửa.

Nhìn thấy thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu, ta kinh ngạc.

Nhìn kỹ lại đôi mày đôi mắt của thiếu niên.

Chẳng phải là Ôn Nghiễn Thư lúc mười ba mười bốn tuổi sao?

Đây là... chuyện gì thế này?

Sao ngủ một giấc mà thời gian lại quay ngược?

Chẳng lẽ suy nghĩ đêm qua của ta đã ông trời nghe thấy nên đặc biệt cho ta cơ hội lại?

Còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, khoảnh khắc sau, cánh tay không tự chủ giơ lên.

"Chát"

Tiếng tát giòn giã vang lên, má phải trắng như sứ của Ôn Nghiễn Thư lập tức đỏ bừng.

"Đồ bỏ đi, nấu ăn kiểu gì thế? Biết ta dậy rồi mà còn không nhanh nhanh bưng nước tới cho ta rửa mặt?"

Nói xong, chính ta cũng ngây người.

Sao... cơ thể lại không nghe mình kiểm soát?

Ta há miệng định gì đó lại thấy trong cổ họng có một vật vô hình ngăn cách.

Bên kia Ôn Nghiễn Thư đã cúi đầu đáp vâng.

Vẻ thuần thục như thể đã quen với việc này từ lâu.

Ta ngơ ngác theo bóng lưng hắn đi xa.

Khi ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng .

"Hừ, ngươi lại đau lòng rồi sao? Vô dụng thôi, ta đã rồi, ban ngày thân thể này là của ta."

Giọng này, chẳng khác gì ta.

Ta vô thức hỏi:

"Ngươi là ai? Tại sao... lại ở trong thân thể ta?"

Giọng kia khinh thường khẩy một tiếng.

"Ta là ai? Ta là Thẩm Nhược Miên! Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, đương nhiên ta phải ở trong thân thể này rồi."

"Sao nào, ngươi lại quên rồi sao?"

Quên?

Quên cái gì?

Đang định hỏi tiếp thì tiếng gõ cửa vang lên.

Ôn Nghiễn Thư bưng nước rửa mặt và đồ ăn sáng tới.

"Ta" nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

"Chỉ bảo ngươi đi lấy nước thôi mà, đi đi về về mất lâu như , ngươi muốn phản sao?"

Không phải chứ, còn chưa đến một hơi thở mà? Sao lại có thể gọi là lâu ?

Ta sốt ruột muốn c h ế t lại không thể khống chế cơ thể.

Chỉ có thể trơ mắt Ôn Nghiễn Thư cởi áo ngoài, thành thạo quỳ xuống bên cạnh "ta."

"Là lỗi của Thư Nhi, xin tiểu nương trách ."

"Ta" tiện tay cầm lấy cành liễu bên tay phải, dùng hết sức đánh mạnh một roi.

Tiếng hít thở bên dưới lập tức trở nên không ổn định lại không nghe thấy một tiếng kêu đau nào.

Tầm mắt bị dẫn đến lưng Ôn Nghiễn Thư.

Những vết thương cũ mới chằng chịt, mà giật mình.

"Ta" giơ cao cành liễu, lại định đánh vào lưng Ôn Nghiễn Thư.

Ta cố hết sức muốn dừng tác lại vô ích.

Lại thêm hai tiếng roi giòn giã.

"Ta" ném cành liễu sang một bên, dường như cuối cùng cũng hả giận.

"Con tiện nhân Ôn Nghiễn Thiệu đâu? Đi đâu rồi?"

Ôn Nghiễn Thư bò dưới đất, giọng nhỏ nhẹ truyền đến từ bên dưới.

"Hôm nay thời tiết đẹp, từ sáng sớm Thiệu Nhi đã đi giặt quần áo cho tiểu nương rồi ạ."

"Hừ, nó biết trốn đấy."

"Ta" hừ lạnh một tiếng, đá vào vai Ôn Nghiễn Thư.

"Được rồi, cút đi. Đợi Ôn Nghiễn Thiệu về thì dẫn nó đến gặp ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...