Xuyên Thành Tiểu Bảo [...] – Chương 6

Chương 6

Tôi nằm xuống giường, chuẩn bị tạo dáng!

Nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra!

【Đã sửa xong! Đã sửa xong!】

Tiếng hệ thống vang lên chói tai, giọng điện tử hối hả vì quá nhanh.

【Đã sửa xong lỗi xuyên không, ký chủ đã khôi phục cơ thể gốc!】

Tôi choáng váng.

Chưa bao giờ tôi choáng váng đến mức này.

Trước khi kịp phản ứng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong đầu tôi.

Như thể linh hồn bị xé đôi rồi khép lại, tôi bật dậy, kinh ngạc tứ chi của mình.

Đây là cơ thể quen thuộc mà tôi từng dùng để nhiệm vụ.

Tay chân dài, tứ chi khỏe mạnh.

Và… nó 24 tuổi, không phải 5 tuổi!

Gần như cùng lúc đó.

“Ầm” – một tiếng nổ vang lên.

Cánh cửa nhà kho bị đá tung. Phương Tự Bạch xông vào.

Tôi bị hệ thống chơi xỏ.

Nhưng ngay sau đó, tôi phủ nhận suy nghĩ ấy.

Hệ thống có quyền hạn đó không có gan . Chắc chắn là trung tâm nhiệm vụ đứng sau.

Tại sao? Chúng không muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ sao?

Tâm trạng tệ . Những suy nghĩ còn chưa kịp sắp xếp đã bị một tiếng “ầm” nữa cắt ngang.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy Phương Tự Bạch – người tôi đã lâu không gặp.

Hắn mặc bộ đồ đen gọn gàng, tay cầm s.ú.n.g bạc, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt tôi.

Những tên lính canh nhận thấy tĩnh, lập tức tập hợp quanh tôi.

Nhưng khi thấy tôi đã “biến thành người lớn”, chúng sững người.

Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, khiến không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt.

Tôi đưa tay ra sau lưng, rút khẩu s.ú.n.g mới đổi từ kho đồ của hệ thống, dứt khoát b.ắ.n c.h.ế.t đám lính canh trước.

Ngay khi giải quyết xong đám “nhân chứng”, họng s.ú.n.g của Phương Tự Bạch đã chĩa thẳng vào tôi.

“Tô Tô không có ở đây.”

Đối diện ánh mắt lạnh lẽo của hắn, tôi bình tĩnh đổ tội:

“Ôn Nhất Phàm cố dụ chúng ta đến đây, lính canh lại lỏng lẻo bất thường. Tôi nghi ngờ…”

Tôi hơi ngừng lại, Phương Tự Bạch cau ngươi: “Nghi ngờ gì?”

“Chạy mau!”

Lợi dụng lúc hắn còn sững sờ, tôi nắm lấy tay hắn đang cầm súng, điên cuồng lao về phía cửa nhà kho.

Hắn vô thức bóp cò. Viên đạn sượt qua cánh tay tôi, xé toạc da thịt, để lại vết thương dữ tợn.

Mặt tôi tái mét vẫn nghiến răng chịu đau, kéo Phương Tự Bạch ra ngoài, giọng nghiến lại:

“Có bom.”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên phía sau, sóng nhiệt ập đến.

Nhà kho nổ tung.

[ – .]

Sóng nhiệt hất tôi về phía trước, mảnh vỡ bay tung tóe. Tiếng nổ quá lớn khiến tôi tạm thời ù tai.

Tôi nằm sấp trên mặt đất, đau đớn cùng cực, vẫn nghe rõ tiếng hệ thống run rẩy bên tai:

【Ký chủ, vụ nổ này chứ?】

Thuốc nổ trong nhà kho là do tôi bảo hệ thống gài vào ngay khi Phương Tự Bạch xuất hiện.

【Tôi thề, vụ biến hình không phải tôi … Ký chủ có thể nể tôi vừa phối hợp khá ăn ý với mà đừng xé tôi ngay bây giờ không?】

【Phối hợp là việc ngươi phải . Nếu không muốn bị ta xé xác, lập tức ngắt kết nối với trung tâm nhiệm vụ, chỉ nghe lệnh của tôi. 】

Tôi lạnh lùng dặn thêm: 【Và chuẩn bị hồ sơ cho thân phận mới của tôi. 】

【Ký chủ vẫn muốn tiếp tục nhiệm vụ sao…】

Hệ thống ngập ngừng rồi vội hỏi: 【Thân phận mới là gì?】

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Ngay lúc đó, sóng nhiệt dần tan, một họng s.ú.n.g lạnh lẽo chĩa vào thái dương tôi.

Phương Tự Bạch áp sát từ phía sau, không có chút áy náy vì suýt g.i.ế.c ân nhân, ngược lại còn hỏi bằng giọng điệu đầy sát khí:

“Cô là ai?”

Tôi im lặng giây lát, rồi nghiêng đầu hắn, thành thật giới thiệu:

“Chào , tôi là mẹ của Tô Tô, Tô Di.”

“Ba năm trước, tôi ra nước ngoài nhiệm vụ, thập tử nhất sinh, nên đành để Tô Tô lại cho cha con bé.”

Tôi ngắn gọn kể lại chuyện giả chết, bỏ rơi con .

Phương Tự Bạch lặng im, họng s.ú.n.g vẫn không rời khỏi đầu tôi, chỉ khẽ .

“Thật trùng hợp, tôi chính là cha của con bé.”

Tôi sững lại một chút rồi tiếp:

“Ba năm không gặp, thay đổi nhiều thật đấy. Tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nào giỏi thế?”

Phương Tự Bạch nheo mắt, sát khí trong mắt hắn lại bừng lên.

Tôi ngồi xếp bằng trên mặt đất, đưa cánh tay bị thương lên và tiếp tục :

“Tôi vừa về nước hôm qua. Nghe khi Tô Tô rời khỏi trại trẻ mồ côi, con bé bị b.ắ.n gãy một tay?”

Câu hỏi đó khơi lại ký ức của Phương Tự Bạch, khiến hắn sững lại một giây.

Và đó chính là tất cả những gì tôi cần.

Tôi vặn cổ tay hắn, nhanh chóng giật lấy khẩu s.ú.n.g bạc trong tay rồi đá nó ra xa.

Phương Tự Bạch phản ứng cực nhanh, tôi đã dùng sức chế ngự, dễ dàng đè hắn xuống đất.

Cục diện lập tức xoay chuyển. Tôi chĩa họng s.ú.n.g vào thái dương hắn, cúi đầu chậm rãi:

“Có kẻ dám gãy tay con tôi. Anh nghĩ xem, người đó có nên lấy mạng bồi thường không?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bị người khác dí s.ú.n.g vào đầu, lại còn ở thế yếu, nên Phương Tự Bạch chỉ biết sững sờ.

“Phương lão gia…”

Đúng lúc đó, đàn em của hắn đồng loạt xông tới.

Tôi lập tức di chuyển khẩu s.ú.n.g ra sau gáy hắn, ngả người vào lòng hắn, òa khóc:

“Ông xã, đến muộn quá, hu hu hu…”

Đàn em của hắn c.h.ế.t sững tại chỗ: “…”

Tình huống này sao mà quen quá ?

Tôi ghé sát tai Phương Tự Bạch, gằn giọng:

“Hợp tác, hoặc là chết.”

“Là đến muộn…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...