Tôi giả bộ vì mất một cánh tay nên không giữ thăng bằng, vừa kịp lúc ngã khỏi giường, Phương Tự Bạch đã nhanh tay đỡ lấy tôi.
Hắn nâng cằm tôi, ánh mắt sắc bén lướt qua từng đường nét trên mặt tôi.
Tôi vờ như sợ hãi rụt cổ lại, lập tức bị hắn giữ đầu lại.
Phương Tự Bạch nở nụ tà ác:
“Đã nhận ta là cha, thì chỉ có thể là người của ta, hiểu chưa?”
Phải đến giờ phút này, tôi mới xem như chính thức bước qua ngưỡng cửa nhiệm vụ công lược Phương Tự Bạch.
Tôi ngây ngô gật đầu, đồng thời trong đầu tính toán bước tiếp theo.
Khác hẳn những đối tượng trước, Phương Tự Bạch đúng là phản diện chính hiệu, mà lại điên cuồng hơn hẳn.
Hắn vặn vẹo, hành sự không theo logic, thần kinh khó đoán.
Ví dụ như bây giờ, hắn vẫn còn nghi ngờ thân phận tôi, lại đích thân tới bệnh viện đón về nhà.
Tâm lý phô trương chỉ là bề ngoài. Tôi chắc chắn hắn còn có toan tính khác.
Trong đầu tôi lướt qua vô số phương án công lược.
Đang mải suy nghĩ, bỗng tôi thấy thân mình nhẹ bẫng.
Xe đã đến trang viên Phương Tự Bạch và hắn đang bế tôi xuống bằng một tay.
Ngồi trên tay hắn, tôi vừa ngoái đầu , suýt chút nữa thì muốn tự móc mù mắt mình.
Trang viên rộng như một sân bóng đá, tràn đầy người.
Quản gia, người hầu, vệ sĩ… Tất cả đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn như một đội quân.
Thấy hắn xuất hiện, họ đồng loạt cúi người, đồng thanh:
“Cung nghênh đại tiểu thư.”
… Cứu mạng.
Trang viên này chắc chắn là do ai đó dùng ngón chân xây nên, hoang đường đến mức ngay cả truyện Mary Sue chính hiệu cũng không dám mơ.
Tôi nghẹt thở.
Phương Tự Bạch chẳng nhận ra gì, còn xoa đầu tôi, giọng điệu bá đạo đến không thể phủ nhận:
“Sau này con là đại tiểu thư của Phương gia, bọn họ đều phải nghe lời con, nhớ chưa?”
Tôi cố kiềm chế linh hồn đang run rẩy, vẫn không nhịn mà thốt lên: “Wow~”
Sợ Phương Tự Bạch nhận ra gì đó, tôi nhanh chóng đổi sang bộ dạng ngây thơ:
“Cha giỏi quá! Giống như quốc vương trên TV, vừa đẹp trai vừa uy vũ…”
Tôi lặp đi lặp lại vốn từ vựng ít ỏi của một đứa trẻ năm tuổi.
Phương Tự Bạch nhíu mày, quát khẽ:
“Có chí khí chút đi, đừng bày ra bộ dạng quê mùa như thế.”
Tôi: “…”
Hệ thống đột nhiên thông báo: 【Điểm công lược +5.】
Tôi ngạc nhiên Phương Tự Bạch, thấy khóe môi hắn khẽ cong lên, giống như đang rất vui.
Tôi không chắc lắm, liền tiếp tục khoa trương: “Cha là người cha tuyệt nhất trên đời!”
Lông mày Phương Tự Bạch lại càng nhướng lên cao hơn.
【Điểm công lược +5.】
“Cha, con cha nhất trên đời này!”
【Điểm công lược +10.】
…
Đợi đến khi điểm công lược lên tới 35, cuối cùng nó mới dừng lại.
Phương Tự Bạch đưa tôi vào một căn phòng công chúa màu hồng rộng hơn 200 mét vuông, sau đó ngồi xổm xuống, tôi chằm chằm.
[ – .]
Tôi hơi ngẩn người.
Phải đến khi nhận ra ánh lúng túng sâu trong mắt hắn, tôi mới hiểu:
“Ở đây đẹp quá, con thích lắm! Cảm ơn cha!”
Phương Tự Bạch lộ rõ vẻ vui sướng.
Hắn đứng lên, xoa đầu tôi, chỉ để lại một câu: “Ừm. Nghỉ ngơi cho tốt.”
Rồi rời đi rất nhẹ nhàng.
Hệ thống chậm rãi vang lên: 【Điểm công lược +10.】
【…】
A?
Hóa ra nịnh nọt mới là vũ khí công lược lợi nhất sao…?
…
Quá trình công lược bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Phương Tự Bạch thể hiện một sự nhiệt chưa từng có với việc nuôi con.
Mỗi sáng sau bữa ăn, hắn lại xách tôi vào thư phòng, tự mình dạy tôi đọc sách, học chữ.
Dù thuộc hạ có đến báo cáo công việc, hắn cũng chẳng màng che giấu, cứ để tôi ngồi chiếm một góc bàn của hắn.
Khi có đối tác đến nhà, thấy tôi liền sững sờ, sau đó hỏi: “Phương lão gia, đây là con nhà ai ? Người thân của à?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Phương Tự Bạch bắt chéo chân, nhếch môi: “Con tôi.”
Đối tác ngẩn ra.
Phương Tự Bạch chỉ vào tôi, hiếm hoi kiên nhẫn giải thích: “Con tôi, Tô Tô.”
Tay tôi siết chặt tấm thẻ số, trong lòng dâng lên một thứ cảm khó tả.
Phương Tự Bạch thấy tôi hơi khựng lại, lại liếc sang tấm thẻ 5+5 đặt trên bàn.
Hắn con số 10 trên tay tôi, rồi với đối tác.
“Con bé rất thông minh.”
Ai nghe cũng có thể nhận ra sự đắc ý trong giọng điệu của hắn.
Đối tác ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể rời đi.
Chưa đầy một ngày, cả giới đã đồn ầm lên rằng Phương lão gia tàn nhẫn như Diêm La lại nhặt một con , còn cưng chiều hết mực.
Người ta đồn rằng hắn đã đập bỏ tòa biệt thự do cha hắn xây, chỉ để dựng lại một khu vui chơi trong nhà cho con .
Người ta đồn rằng đứa con kia sợ súng, và khẩu s.ú.n.g luôn kè kè bên người hắn giờ cũng bị cất sâu trong ngăn kéo.
…
Những lời đồn đó, tất cả đều là thật.
Hệ thống lắc đầu than thở: 【Ai có thể ngờ phản diện lại là một ông bố cuồng con chứ!】
Đúng , ai mà nghĩ một người đàn ông cuồng con như thế lại từng ép sáu người công lược phải bỏ cuộc?
Sự cố của hệ thống khiến tôi xuyên vào thân thể của một đứa trẻ năm tuổi. Nhưng có lẽ chính điều đó lại khiến Phương Tự Bạch bớt cảnh giác.
Tôi thì không dám lơ là.
Phương Tự Bạch mặc kệ tin đồn lan khắp nơi, thậm chí còn để lộ điểm yếu của mình.
Hắn đang dùng tôi mồi nhử, câu kéo những kẻ có ý đồ với hắn.
Nguyên tác là một tiểu thuyết đen tối, xoay quanh cuộc tranh giành địa bàn của các băng đảng, gần như tất cả nhân vật đều là kẻ xấu.
Phương Tự Bạch là phản diện chính, đắc tội với hơn nửa số đại nhân vật.
Và đương nhiên, rất nhiều người chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Trang viên của hắn kiên cố như thành đồng, vệ sĩ thay đổi liên tục, gián điệp cũng chẳng có cơ hội.
Nhưng rồi, bởi vì tôi, hắn bắt đầu thay đổi.
Việc canh phòng trở nên lỏng lẻo hơn, sơ hở của hắn cũng ngày càng nhiều.
Chỉ trong vài ngày, đã có ba đợt sát thủ tìm đến.
Bạn thấy sao?