Bầu trời u ám, mây đen giăng kín.
Kỷ Hòa kéo chiếc vali 20 inch, bước ra khỏi cổng nhà lớn của Kỷ gia. Ở bên cạnh , một người đàn ông trung niên mặc vest gọn gàng, gương mặt nghiêm nghị, đưa tới một chiếc thẻ ngân hàng màu bạc.
"Kỷ Hòa tiểu thư, ở đây có năm mươi vạn. Kỷ tiên sinh bảo tôi đưa cho , coi như phí bồi thường," người đàn ông , giọng điệu rất mực khách sáo.
"Không cần," Kỷ Hòa đáp lại, thậm chí không thèm liếc chiếc thẻ lấy một lần.
Năm mươi vạn? Một số tiền như thế cũng không thể mua lại mạng sống của nguyên chủ.
Người đàn ông tên Lý Dũng thoáng ngạc nhiên. Anh ta đã việc cho Kỷ gia nhiều năm và biết rõ tính cách của Kỷ Hòa. Là đại tiểu thư của Kỷ gia, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, luôn dùng những thứ tốt nhất. Vậy mà giờ đây, lại từ chối số tiền không nhỏ này mà không hề do dự.
Lý Dũng theo bóng dáng Kỷ Hòa đang kéo vali rời đi, trong lòng thoáng bối rối. Theo dự báo thời tiết, trời sẽ mưa trong vòng nửa giờ nữa. Đây là khu biệt thự trên núi, không có taxi hay xe buýt, nếu muốn xuống núi, cần ít nhất hai mươi phút lái xe. Kỷ Hòa lại không có xe, sao kịp trước lúc trời mưa?
Sau một hồi đắn đo, ta quyết định bước lên phía trước. "Kỷ Hòa tiểu thư, để tôi đưa xuống núi."
Lần này, Kỷ Hòa không từ chối.
Cô ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, tâm trí thì đang suy nghĩ về cảnh hiện tại.
Kỷ Hòa vốn là một kỳ tài hiếm có trong giới Tu chân, chỉ cách một bước là có thể phi thăng. Nhưng trong lần độ kiếp cuối cùng, thất bại dưới lôi kiếp. Những tưởng bản thân đã chết, mà khi mở mắt ra, lại phát hiện mình đã xuyên không vào thân thể của một người trùng tên, sống ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Thân thể hiện tại của thuộc về Kỷ Hòa, một nuôi lớn trong Kỷ gia, hóa ra chỉ là con nuôi. Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của nguyên chủ, Kỷ gia đã công bố với cả xã hội rằng không phải con ruột của họ. Đại tiểu thư thật sự của Kỷ gia là một người khác.
Không chỉ , họ còn tuyên bố Kỷ Hòa đã trưởng thành, Kỷ gia không có nghĩa vụ phải chăm sóc nữa.
Cú sốc này khiến nguyên chủ không thể chịu đựng nổi, lựa chọn kết liễu cuộc đời bằng thuốc ngủ.
"Sao lại kết thúc như ?" Kỷ Hòa lẩm bẩm.
Mặc dù đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, ký ức liên quan đến thời khắc nguyên chủ tự sát lại rất mơ hồ. Chưa kịp tìm hiểu rõ ràng, đã bị Kỷ gia đuổi khỏi nhà.
Đang lúc miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tan sự tĩnh lặng trong xe.
Kỷ Hòa liếc màn hình, dòng chữ hiện lên là cái tên: "Lưu Thư Nhã."
Cô ta là người đại diện của nguyên chủ.
Bạn thấy sao?