Khi bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, mặt trời đang gay gắt, ta lại thấy mệt mỏi trong lòng, lười biếng chẳng buồn đưa tay che nắng.
Trong mơ hồ, ta nghe thấy người hầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía ta, loáng thoáng nghe mấy chữ “thái hậu”, “tiểu hoàng đế”, “trò ”.
Ta quát một tiếng “Vô lễ”, lại bị bọn họ qua loa.
Có câu khó mà khuyên nhủ người muốn ch.ế.t,
Thế là ta cũng không gì nữa, vén váy bước đi, khi đi qua bọn họ còn mơ hồ nghe thấy bọn họ nhỏ giọng chế nhạo.
“Đúng là ra vẻ thái hậu rồi, thứ gì chứ…”
Ta đảo mắt, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Trong lòng đếm, một bước, hai bước…
Quả nhiên, ở góc rẽ thấy cái đầu nhỏ đó.
Tiết Hợi.
“Mẫu hậu!” Hắn lên, mắt cong cong, dường như vĩnh viễn không có chuyện gì phiền lòng.
Thiên Thanh
Ta không hề ngạc nhiên, trong nguyên tác, Tiết Hợi thích nhất là lẽo đẽo theo sau nhiếp chính vương, nơi nào có nhiếp chính vương, không xa đó chắc chắn có hắn.
“Tham kiến Bệ hạ.” Ta cúi người hành lễ.
Tiết Hợi im lặng một lát, dường như hơi ngượng ngùng, ngập ngừng gọi ta, “Mẫu… mẫu hậu…”
Đằng sau truyền đến tiếng của đám người hầu, ta không để ý, vươn tay sửa sang y phục cho hắn, “Hợi nhi, con là hoàng đế, là quân vương.”
Hắn lần này im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng : “Mẫu hậu, con thật sự là hoàng đế sao?”
“Phải.” Ta không hề do dự.
“Tốt quá rồi,” Tiết Hợi từ từ rộ lên, trong mắt là ánh sáng chưa từng có, “Con muốn hoàng đế, mẫu hậu.”
Con sẽ là một vị hoàng đế chưa từng có trong lịch sử. Ta nghĩ thầm như .
Một lát sau, ta chia tay hắn, bước chân lại càng thêm nặng nề.
Cuối cùng khi về đến tẩm điện, có người hầu ra đón, bẩm báo với ta rằng hôm nay Tiết Chuẩn đã đến, biết ta đi tìm tiểu hoàng đế thì bỏ đi, để lại lời nhắn lát nữa sẽ quay lại.
Ta gật đầu, cho họ lui, tự mình ở trong tẩm điện đợi.
Khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng Tiết Chuẩn cũng đến, hắn luôn khoác một chiếc áo choàng đen huyền, dù có những lúc ta mặc quần áo mỏng manh đi ra ngoài thậm chí còn hơi đổ mồ hôi, hắn vẫn không đổi sắc mặt.
“Đang đợi ta?”
Tiết Chuẩn dường như tâm trạng khá tốt, vừa vào cửa thấy ta liền .
Ta gật đầu, cố ra vẻ thần bí, “Ngươi đoán hôm nay ta đi gì?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nhướng mày , “Chơi với Tiết Hợi.”
[ – .]
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Ta đi gặp nhiếp chính vương!”
Tiết Chuẩn sững người một lát, lập tức phản ứng lại, nụ dần lạnh đi, “Ừ.”
Ta không cam tâm, “Ngươi không tò mò hắn gì với ta sao?”
“Chẳng lẽ ngài muốn cho ta biết?” Tiết Chuẩn nửa nửa không, véo véo dái tai ta, qua loa , “Được rồi, mẫu hậu, tối nay dùng bữa chưa?”
Ta cau mày, gạt tay hắn ra, “Ngươi mau hỏi ta, mau hỏi ta!”
Tiết Chuẩn bất lực, “Được, hắn gì với ngài?”
“Hừm hừm,” Ta đắc ý tựa lưng ra sau, “Ngươi cầu ta, ta mới cho ngươi biết.”
Hắn không nhịn , bật một tiếng, “Người đâu, dọn…”
“Ái chà phiền c.h.ế.t đi !” Ta bịt miệng hắn, “Ta đã đuổi hết bọn họ đi rồi, ngươi có kêu gào khản cổ cũng không ai đến đưa cơm đâu!”
Tiết Chuẩn dường như thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn nhẹ vào lòng bàn tay ta.
Ta chớp chớp mắt, rụt tay lại đưa mặt tới gần, lần này hắn ngẩn người, có một khoảnh khắc bối rối.
Hơi ngại.
Ta vội vàng giả vờ là xem vết bẩn trên áo hắn, vươn tay vỗ lung tung, nhanh chóng đánh lạc hướng, “Ta đương nhiên là muốn cho ngươi biết rồi!”
“…Ừ.” Tiết Chuẩn dường như đang lơ lửng trên mây, không biết đang nghĩ gì.
Ta lại bắt đầu đắc ý, như đang mách lẻo với giáo viên chủ nhiệm để lập công, “Tên Nhiếp chính vương chó c.h.ế.t đó bảo ta hạ độc vào rượu của ngươi!”
Tiết Chuẩn không thể tin , muốn lại thôi.
Phản ứng này đã thỏa mãn cực độ lòng hư vinh của ta.
“Ngay trong buổi yến tiệc hai ngày tới, trước mặt sứ thần nước láng giềng và mọi người, hắn bảo ta dụ dỗ ngươi uống rượu, kích ngươi phát điên.”
Ta đắc chí quên mình, “Không ngờ đúng không?”
Tiết Chuẩn ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên một tiếng, rồi lại nhanh chóng thu lại, mắt hắn thẳng vào ta, dần dần trở nên nóng bỏng, nóng đến mức ta hơi luống cuống tay chân.
“Đúng, đúng là không ngờ,” Hắn đột nhiên vươn tay, ôm chặt eo ta, cả người nghiêng về phía ta, giọng hơi mất ổn định, “Ngoài… dự liệu.”
Ta theo phản xạ đưa tay chống vào n.g.ự.c hắn, hơi căng thẳng, không biết hắn đột nhiên sao , có phải là quá cảm rồi không? Sao cái sự cảm của người này lại khác biệt với người khác đến ?!
“Mẫu hậu…” Giọng Tiết Chuẩn khàn khàn, như rượu mạnh cháy cổ họng, mê hoặc lòng người, hắn khẽ một tiếng, tiếng hít thở như rơi xuống tận đáy lòng ta.
Ta hoảng loạn cực độ, lắp bắp hỏi hắn, “Ngươi, ngươi, ngươi muốn gì?!”
“…Ta á…” Hắn khẽ cụp mi, hạ giọng, như dỗ dành,
“Ta muốn nghe thứ khác, từ… cái miệng này của người.”
Bạn thấy sao?