Xuyên Thành Thái Hậu [...] – Chương 5

Chương 5

Ta nhắm mắt, từ từ thở ra một hơi, ta nghĩ mình tốt nhất không nên, hoặc là không thể chỉ chim sẻ của Tiết Chuẩn.

“Ta vẫn không hiểu, rốt cuộc ngươi đã bỏ thuốc vào đâu, ta rõ ràng không uống rượu, cũng không ăn bánh ngọt hay canh gì cả.”

Sau khi ta tắm xong, Tiết Chuẩn xách tỳ nữ kia ném vào trong điện, để ta hỏi những thắc mắc, còn hắn thì lười biếng dựa vào ghế bên cạnh ta, tự mình bóc nho ăn.

“Nếu bỏ vào thức ăn,” Ta nắm tay chống cằm, chìm vào suy tư, “Ta vì an toàn mỗi bữa đều chuẩn bị mười tám món, sao ngươi chắc chắn ta sẽ ăn món nào?”

“… Nô tỳ đã bỏ vào chân giò kho tàu.” Tỳ nữ rõ ràng đã bị tra tấn một phen, giờ run rẩy như cầy sấy, chỉ muốn tuôn hết cơ và quá trình án ra, “Mỗi bữa nương nương đều ăn hai cái chân giò kho tàu, nên nô tỳ đoán cách này có lẽ khả thi.”

“…” Ta kinh ngạc, phim truyền hình người quá, xuân dược mà còn có thể bỏ vào chân giò kho tàu! 

“Hai cái?”

Thiên Thanh

Tiết Chuẩn đang bóc nho bên cạnh bật , vươn tay véo véo dái tai ta, “Người đúng là ăn giỏi.”

Trong lòng tra bốc lửa giận, tránh tay hắn, chộp lấy hai quả nho nhét vào miệng hắn để xả giận. Tiết Chuẩn cũng không nổi giận, nuốt chửng xuống, vừa bóc nho vừa hỏi ta, “Mẫu hậu còn gì muốn hỏi không?” Ta lắc đầu.

Hắn đầu cũng không ngẩng lên, vẫn , “Kéo xuống đi, lột da nàng ta đưa cho chủ nhân của nàng ta.”

Chủ nhân? Ta còn chưa phản ứng kịp, đã có người nhanh chóng bịt miệng tỳ nữ kia kéo ra ngoài. Khoan đã, lột cái gì?

Ta cứng đờ ngồi tại chỗ, trong đầu ong lên một tiếng, từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh buốt thấu xương. Tiết Chuẩn , lột da nàng ta.

Da người sống.

Đúng rồi, đúng rồi, đây mới là Tiết Chuẩn, là vị nhị hoàng tử âm hiểm độc ác, ăn xương uống máu, sống sót từ vô số trận chiến trong nguyên tác.

Ta chẳng qua chỉ may mắn hắn ý trong chốc lát, trở thành một chim sẻ ngoan ngoãn trong lồng hắn, lúc này mới có thể an toàn dưới mí mắt hắn, thậm chí đôi khi còn vượt quá giới hạn. Tiết Chuẩn không phải ô dù bảo vệ ta, hắn là rượu độc của ta.

“Khát không?” Thân ta không tự chủ run lên một cái, quay đầu lại, Tiết Chuẩn đang cầm quả nho đã bóc vỏ đưa đến môi ta, cứ như thể vừa nãy hắn chỉ đang về nho .

Ta nuốt nước bọt, ngoan ngoãn cắn lấy quả nho, môi không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt của hắn, sợ đến mức vội vàng ngậm quả nho lại.

Người nhà họ Tiết đều không bình thường.

[ – .]

Tiết Chuẩn lúc này lại tỏ ra đặc biệt vui vẻ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi ta, cố ý ra vẻ không nỡ “Mẫu hậu, … nhi thần cáo lui?”

Ta không dám ngẩng đầu hắn, chỉ có thể gật đầu.

Hắn đứng dậy đẩy cửa đi ra, một lúc lâu sau không còn nghe thấy tiếng bước chân nào nữa, ta như trút gánh nặng, đổ sụp trên ghế mỹ nhân.

Sống… thật khó quá.

Ta gặp nữ chính khi đang thả diều trong Ngự Hoa Viên, diều mắc trên cây cạnh đình, khi ta đuổi tới nơi, nàng đang ngồi trong đình, không biết đang gì với người đối diện.

Đến gần hơn, ta thêm hai lần bóng lưng kia, mơ hồ cảm thấy giống ai đó.

“Thần nữ Dương Vũ, tham kiến thái hậu nương nương.”

Nữ chính rất tinh ý, ánh mắt liếc thấy ta tới, lập tức đứng dậy hành lễ, không chút khinh thường hay chậm trễ.

Người đối diện nàng lúc này cũng quay người lại, hơi cúi mình hành lễ.

“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” Phế thái tử – Tiết Nguyên.

Dáng người cao ráo ngọc lập, mày mắt thanh tú, đúng là một công tử như ngọc. Mắt hắn to, nên trông có vẻ lương thiện vô , khác hẳn với người đệ đệ thứ hai là Tiết Chuẩn, đệ đệ thứ ba là Tiết Hợi, một gương mặt dịu dàng khiến người ta vào liền cảm thấy thân thiện.

Ta hơi lúng túng, lén hỏi người hầu bên cạnh, “Ta nên gì đây?”

Chưa kịp đợi người hầu , giọng nữ chính khẽ thì thầm bảo ta, “Nói miễn lễ.”

Ta hắng giọng, theo, “Miễn lễ.”

“Vâng.” Nàng cong cong mắt, “Diều trên cây là của điện hạ sao?” Ta gật đầu.

Tiết Nguyên quả nhiên rất hiểu ý người, lập tức đề nghị hắn sẽ tìm người giúp ta lấy xuống, ta vui mừng liên tục cảm ơn.

Hai người họ rất dễ chuyện, qua lại một hồi, mà chúng ta đã trò chuyện cả một buổi chiều.

Mặc dù vẫn có thắc mắc một phế thái tử, một thứ nữ phủ thừa tướng sao có thể ở đây chuyện phiếm với ta như không có gì, ta cũng không để ý lắm.

Khi chạng vạng tối, ta tràn đầy vui sướng, xách chiếc diều tìm lại xoay vòng chạy về tẩm cung của mình, gần đến cửa, người hầu đột nhiên dừng lại không đuổi theo ta nữa, ai nấy đều như thấy Diêm Vương, nhao nhao quỳ xuống đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...