Tôi vội cúi đầu xuống, tránh để lộ vẻ sắp thành tiếng.
"Vậy đi thêm đi."
Nhiếp Sâm không cho ấy cơ hội từ chối.
Đại tiểu thư yếu ớt đáp: "Tôi chẳng biết gì cả, tôi sợ khổ mà."
Đây là câu tôi đã dạy ấy.
Nhiếp Sâm giật lại thẻ ăn của mình, vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Còn tưởng là đại tiểu thư thật đấy!"
Đại tiểu thư rơm rớm nước mắt, hỏi: "Ý là sao?"
"Người như Thẩm Tuyết còn biết đi kiếm tiền, tại sao lại không?"
29
Lúc này, Thẩm Tuyết đi tới.
Mặc dù quầng thâm dưới mắt rõ mồn một nụ trên mặt ta lại rất chân thật.
Từ hôm bị ba mẹ tôi kéo đi, ta không quay về ký túc xá ở nữa mà chuyển ra ngoài ở cùng họ.
Ba mẹ tôi đối xử với ta tốt vô cùng.
Ngày nào ta cũng mang theo hoa quả để ăn, bảo là ba mẹ ta chuẩn bị cho.
Tan học, ba mẹ tôi còn đứng đợi ở cổng trường để đón ta, là để bù đắp cho tuổi thơ của ta.
Cô ta kể, ở nhà mình chẳng khác gì đại tiểu thư.
Ba mẹ tôi nâng niu ta trong lòng bàn tay, chỉ sợ ta tan ra mất.
Cô ta đi thêm, ba mẹ tôi cũng đưa đón hàng ngày.
Thẩm Tuyết bê một phần đồ ăn chay ngồi xuống, nhiệt với đại tiểu thư: "Tinh Thần, nếu cũng nghèo rồi, thì đi thêm cùng tôi đi. Trên đời này không có ba mẹ nào không đúng cả, chúng ta sao có thể báo đáp hết thương của họ . Thôi thì đừng thêm phiền phức cho họ nữa."
30
Nhiếp Sâm trò chuyện với Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết lại bắt đầu kể về việc ba mẹ tôi đối xử với ta tốt thế nào.
Nào là buổi tối sợ ta mệt nên đồ ăn khuya, ngày nào cũng quan tâm chăm sóc ta, vân vân và mây mây.
Hiện tại, Thẩm Tuyết bốn công việc.
Trước đây là ba, giờ thì ta vừa ở cùng ba mẹ tôi, vừa dạy thêm cho một học sinh vào buổi tối.
Ba mẹ tôi chắc sợ ta bỏ đi nên ngày nào cũng đưa đón, ta lại thấy họ tốt.
Nhưng cũng có cái lợi, đó là mấy tên lưu manh kia chắc sẽ không dám vào ta nữa.
Tôi vừa nghĩ thì đại tiểu thư do dự: "Thôi , tôi sẽ đi thêm."
!!!
"Không đi!"
Tôi lập tức quát lớn.
Kết quả, đại tiểu thư điên cuồng nháy mắt ra hiệu với tôi.
Đợi đến khi Nhiếp Sâm và Thẩm Tuyết đi rồi, tôi mới vội vàng : "Cậu tuyệt đối đừng đi cùng ta!"
31
Đại tiểu thư : "Tôi cứ đi đấy! Tôi phải xem thử, người mà Nhiếp Sâm thích rốt cuộc đang việc vĩ đại gì!"
"Cậu thần kinh à!" Tôi không nhịn mà chửi thẳng: "Cậu thích một đứa thiểu năng đã đành, đằng này còn muốn vì đứa thiểu năng đó mà tự biến mình thành thiểu năng nữa hả! Làm đại tiểu thư tốt đẹp không muốn, lại cứ đâm đầu vào mấy thứ tào lao!"
Đại tiểu thư lập tức đỏ mắt: "Cậu mắng tôi! Cậu mắng tôi! Tôi không thèm chơi với cậu nữa! Đồ xấu xa!"
Nói rồi, Cao Tinh Thần chạy mất.
Tôi thề, tôi cạn lời.
Con bé này đúng là đầu óc có vấn đề.
Thôi, tôi số dư trong thẻ ngân hàng, tâm trạng lập tức tốt hơn rồi cắm đầu chạy theo đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, chờ tôi với, chúng ta từ từ lại!"
32
Ngày nào đại tiểu thư cũng đi thêm.
Ngày nào tôi cũng theo dõi bọn họ.
Đúng là hết thuốc chữa.
Trong thời gian này, ba mẹ tôi còn viết giấy cắt đứt quan hệ ba mẹ - con cái với tôi, đăng cả video lên mạng, mắng tôi bất hiếu, sau này không nhận tôi là con nữa.
Cư dân mạng thi nhau chửi rủa tôi.
Họ lại đăng thêm video, kể Thẩm Tuyết đối xử tốt với họ ra sao, còn bảo ta có lương tâm hơn cái loại vong ân phụ nghĩa như tôi.
Dựa vào chiêu trò bán câu chuyện mẹ con trên mạng, bọn họ còn tăng khối lượt theo dõi!
Tôi mà ghen tị.
Mấy diễn viên quần chúng tôi trên mạng, cũng bắt đầu ngày ngày quấy rầy ba mẹ tôi, đòi họ trả tiền, nếu không sẽ tạt sơn vào nhà.
Ba mẹ tôi bị phiền tới mức không chịu nổi, cảm thấy tôi chẳng còn giá trị lợi dụng, nên muốn cắt đứt quan hệ luôn.
Tôi đương nhiên đồng ý.
33
Cho đến khi, sau cả tháng kiên trì theo dõi, cuối cùng, cũng lại là một vở kịch cũ!
Hôm đó, ba mẹ tôi không đến đón người.
Thẩm Tuyết kéo đại tiểu thư, đi vào một con hẻm nhỏ.
Rồi xuất hiện vài tên lưu manh!
Một nhóm côn đồ chặn đường hai người họ.
Thẩm Tuyết hét lên: "Tinh Thần, ba là đại gia, là đại tiểu thư, đưa tiền cho bọn họ đi, họ chắc chắn sẽ thả chúng ta!"
Mấy tên côn đồ càng phấn khích: "Ồ, là đại tiểu thư kìa, chơi chắc đã lắm đây!"
Bạn thấy sao?