Xuyên Thành Tay Sai [...] – Chương 5

Thấy ấy bắt đầu chìm vào suy nghĩ, tôi giải thích thêm: "Khổ cực sẽ giúp người ta trưởng thành, giúp họ tích lũy kinh nghiệm. Cậu xem, hôm đó cậu đưa tiền cho Thẩm Tuyết, ta có tức giận không? Đấy là vì cậu đã tước mất cơ hội trưởng thành của ta. Nếu cậu cứ dùng tiền đập vào mặt Nhiếp Sâm, thì ta nhất định sẽ ghét cậu. Đàn ông ấy à, họ không thích phụ nữ giỏi giang hơn mình đâu. Hiểu chưa?"

 

Cô ấy chớp chớp mắt, buồn bã : "Nhưng ấy chịu khổ, tôi cũng khó chịu lắm."

 

Tôi đầy , nắm lấy tay ấy: "Tôi biết cậu là người có tấm lòng muốn giúp đỡ người khác. Hay thế này đi, mỗi lần cậu muốn giúp Nhiếp Sâm, cậu cứ chuyển sự quan tâm đó sang tôi. Như thế cậu vừa thoải mái mà tôi cũng đỡ khổ. Cậu thấy sao?"

 

Cô ấy ngẩn người, nghiêm túc hỏi: "Thế cậu không cần trưởng thành à?"

 

Tôi híp mắt: "Tôi không cần đâu! Đại tiểu thư, cả đời này tôi chỉ muốn tùy tùng của cậu, ăn uống no say. Tôi cần gì phải trưởng thành nữa chứ?"

 

16

 

Về đến ký túc xá, chúng tôi thấy Thẩm Tuyết đang ngồi lau nước mắt.

 

Đại tiểu thư lập tức hỏi han: "Thẩm Tuyết, khóc gì thế? Nhiếp Sâm có sao không?"

 

Tôi đặt hộp cua hấp còn nóng hổi lên bàn, hớn hở nghĩ đến bữa ăn khuya trước khi đi ngủ.

 

Thẩm Tuyết bực bội : "Liên quan gì đến ?"

 

Đại tiểu thư không nhịn , cứ nhất quyết đòi đến ký túc xá nam để xem hình của Nhiếp Sâm.

 

Tôi bĩu môi, : "Đừng đi nữa. Không phải tôi đã rồi sao? Không thể tước đi cơ hội trưởng thành của người khác ."

 

Cao Tinh Thần đứng ngồi không yên, như kiến bò trên chảo nóng.

 

Thấy , tôi cũng mềm lòng: "Thế này đi, cậu gọi điện cho ta. Quan tâm qua điện thoại cũng giống nhau mà, đúng không?"

 

Cô ấy năn nỉ: "Không thể đến tận nơi sao?"

 

Tôi thật sự muốn lăn ra giường ngủ luôn. Cô ấy mà ra ngoài, tôi cũng phải đi theo để ngăn ấy chuyện dại dột.

 

Thế là tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: "Để theo đuổi một người, cách kém cỏi nhất chính là lúc nào cũng xuất hiện trước mặt họ. Cách cao cấp nhất là lúc gần lúc xa, giữ chút thần bí. Vẫn là câu đó, cậu không thể tước đi cơ hội trưởng thành của người khác. Những thứ quá dễ dàng có sẽ không bao giờ trân trọng. Hơn nữa, lỡ ta muốn theo đuổi người khác mà cậu cứ quấn lấy ta thì sao?"

 

Nói xong, tôi cố ý liếc mắt Thẩm Tuyết đầy ẩn ý.

 

17

 

Thẩm Tuyết trừng mắt chúng tôi, không thể tin nổi: "Thì ra các đang tính toán Nhiếp Sâm! Anh ấy sẽ không bao giờ thích loại con đầy mưu mô đâu!"

 

Nói xong, ta hậm hực đeo ba lô rồi bỏ đi.

 

Đại tiểu thư lo lắng hỏi tôi: "Làm sao bây giờ?"

 

Tôi chậm rãi : "Thẩm Tuyết là địch của cậu, lời ta phải nghe ngược lại. Ví dụ như hôm nay, ta bảo cậu trả tiền cho Nhiếp Sâm, thực chất là muốn ta có ấn tượng xấu với cậu. Còn bây giờ, ta Nhiếp Sâm ghét con mưu mô, có nghĩa là ấy thích kiểu con mưu mô. Cậu xem ta đi, suốt ngày bày mưu tính kế hãm cậu mà!"

 

Đại tiểu thư trầm tư ngồi xuống mép giường, mặt đầy vẻ "lượng kiến thức hôm nay quá nhiều, cần tiêu hóa từ từ".

 

Thấy , tôi không để ý đến ấy nữa, vui vẻ nằm dài trên giường, giơ chân chống tường, vừa hút trà sữa vừa lướt tiểu thuyết.

 

18

 

Một lúc sau, đại tiểu thư thở dài, cũng nằm cạnh tôi, chằm chằm vào điện thoại của tôi.

 

Phải thật, có một người nhà giàu đúng là sung sướng!

Từ đầu đến chân của tôi, tất cả đều bị đại tiểu thư thay mới hoàn toàn.

 

Cao Tinh Thần bảo: "Bạn bè của tôi không thể là một đứa nghèo kiết xác, ít nhất cũng phải trông giống như không nghèo, không thì tôi mất mặt lắm!"

 

Thế là từ ga giường, quần áo, giày dép, túi xách, đến điện thoại của tôi, tất cả đều mới tinh!

 

Tôi xoa xoa mặt ấy, dịu dàng : "Đại tiểu thư, đừng lo lắng. Cậu xinh đẹp như thế, chỉ cần nghe lời tôi, Nhiếp Sâm nhất định sẽ thích cậu."

 

Cô ấy tựa đầu lên vai tôi, buồn bã hỏi: "Tại sao ấy lại thích một con nhỏ nghèo kiết xác như Thẩm Tuyết mà không thích tôi? Tôi có thể giúp ấy bớt khổ cả đời cơ mà."

 

Tôi nghiêm túc đáp: "Mỗi người đều có quyền chịu khổ. Cậu không thể tước đi…"

 

"Biết rồi!" Cô ấy giận dỗi ngắt lời, má phồng lên đầy bực bội rồi hùng hổ :

"Cậu nghĩ cách đi! Tôi muốn ấy tôi! Cậu quân sư cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cậu!"

 

Hai mắt tôi sáng rực lên: "Bao nhiêu?"

 

"100 vạn! Mỗi tháng! Nhưng tối đa chỉ có 3 tháng thôi!"

 

Tôi hớn hở gật đầu: "Chốt deal!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...