Người đứng quanh Nhiếp Sâm lúc này chỉ có tôi, đại tiểu thư và Thẩm Tuyết.
Vừa rồi hai người bọn họ còn thi nhau quan tâm Nhiếp Sâm như tiếng muỗi vo ve.
Bây giờ, trong phòng bệnh im phăng phắc.
Sắc mặt Nhiếp Sâm tái nhợt, vẻ lúng túng và xấu hổ thoáng hiện trên gương mặt.
Thẩm Tuyết cắn chặt môi, liếc đại tiểu thư.
Đại tiểu thư lập tức định đứng ra trả tiền.
Nhưng tôi thì thầm bên tai ấy: "Cậu hết tiền rồi."
Cô ấy khựng lại, ánh mắt chìm vào suy tư.
Thẩm Tuyết khó chịu : "Cao Tinh Thần, không phải cậu có tiền sao? Vừa nãy chẳng phải còn ra vẻ quan tâm Nhiếp Sâm lắm cơ mà? Cô biết ấy không có tiền, mà còn giả bộ ngơ. Đúng là lòng dạ độc ác!"
13
Nhiếp Sâm lập tức đại tiểu thư bằng ánh mắt đầy căm hận.
Đại tiểu thư bắt đầu chột dạ, khẽ kéo áo tôi, ra hiệu muốn tôi trả tiền thay.
Tôi lập tức cất giọng chính nghĩa: "Thẩm Tuyết, không thấy xấu hổ sao? Nhiếp Sâm chân đã gãy rồi, mà còn châm chọc ta không có tiền trả viện phí! Anh ta đã đáng thương như , chẳng phải nên lấy hết tiền mình ra giúp ta sao? Chúng tôi đều biết, ngày nào cũng đi thêm, kiếm không ít tiền đấy!"
Tôi quay sang đại tiểu thư, giọng đầy cảm : "Còn Cao Tinh Thần của chúng ta, một yếu đuối lại có trái tim vô cùng nhân hậu. Cô ấy đã dồn hết tiền tiết kiệm để giúp tôi, một sinh viên nghèo. Nhưng ấy vẫn sẽ luôn quan tâm Nhiếp Sâm, phải không? Cô ấy vừa mới thể hiện tấm lòng mình rồi đấy!"
Tôi thẳng vào Nhiếp Sâm: "Anh yên tâm đi, Cao Tinh Thần tuyệt đối sẽ không dùng tiền để khiến cảm thấy bị sỉ nhục đâu. Cô ấy không phải là người như thế."
Đại tiểu thư liền giơ tay thề thốt: "Đúng đó, Nhiếp Sâm, tin tôi đi! Cho dù có nghèo đến mức nào, tôi tin vẫn có thể vượt qua khó khăn. Tôi thề, tôi sẽ tuyệt đối không đưa cho một xu nào hết!"
Sắc mặt của Thẩm Tuyết và Nhiếp Sâm lập tức trở nên xám xịt như gan lợn.
Thẩm Tuyết tức giận : "Cao Tinh Thần, tôi còn tưởng thích Nhiếp Sâm lắm cơ! Vậy mà bây giờ khi ấy gặp khó khăn, lại không chịu giúp đỡ. Cô thật vô tâm!"
Tôi ngay lập tức phản bác: "Thẩm Tuyết, tôi thấy chỉ giỏi chuyện thôi. Có phải ghen tị với đại tiểu thư của chúng tôi nên lúc nào cũng cố ý bôi xấu ấy không? Đại tiểu thư chẳng phải vẫn ở đây quan tâm Nhiếp Sâm sao? Nhiếp Sâm gãy một cái chân đại tiểu thư của chúng tôi cũng rất đau lòng đó!"
14
Y tá thấy chúng tôi tranh luận mãi mà không ai chịu trả tiền, sốt ruột : "Người nào thanh toán phí phẫu thuật đi."
Nhiếp Sâm cúi đầu nhục nhã: "Tôi... tôi tạm thời chưa có tiền. Có thể hoãn lại không?"
Đại tiểu thư ta với ánh mắt đầy xót xa.
Tôi vội vàng kéo Cao Tinh Thần ra ngoài.
Trước khi đi, ấy còn lưu luyến : "Nhiếp Sâm, mai tôi lại đến thăm !"
Ra khỏi cửa bệnh viện, đại tiểu thư đột nhiên bật khóc.
Tôi ấy mà ngỡ ngàng: "Ủa? Sao cậu lại khóc thế này?"
Cô ấy sụt sịt, nước mắt lăn dài: "Anh ấy đáng thương quá! Thấy ấy chịu khổ, lòng tôi đau lắm. Không giúp ấy, tôi còn thấy khó chịu hơn nữa!"
Tôi thở dài, vừa an ủi vừa nhắc nhở: "Cậu đã giúp rồi mà, cậu không nhận ra sao?"
Đại tiểu thư ngây ngốc chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác hỏi: "Tôi giúp ấy bằng cách nào cơ?"
Tôi xoa bụng, than thở: "Tôi đói quá!"
Đại tiểu thư lập tức hùng hồn kéo tôi đến khách sạn năm sao ăn tối.
Vừa ngấu nghiến tôm hùm Úc, tôi vừa kiên nhẫn phân tích: "Cậu nghĩ xem, chúng ta đã từng học rằng, khó khăn sẽ giúp con người trưởng thành."
Cao Tinh Thần gãi đầu, lúng túng đáp: "Tôi không ý nghe giảng nên không biết."
Tôi trợn tròn mắt ấy: "Thế cậu thi đậu vào trường này kiểu gì ?"
Cô ấy ngượng ngùng nhỏ: "Tôi là du học sinh nước ngoài."
Tôi: "..."
15
Tôi tiếp tục phân tích: "À, trách sao , cậu không hiểu cách chuyện của đa số người ở đây. Cậu xem hôm đầu tiên gặp mặt, cậu chuyện quá thẳng thắn. Người như Thẩm Tuyết ấy là kiểu đầu óc có vấn đề, sẽ cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nên chúng ta không thể cư xử như thế nữa."
Đại tiểu thư ủ rũ: "Nhưng sao bây giờ? Tôi thích thẳng thắn, không thích kiểu vòng vo."
Tôi đầy nghiêm túc: "Tôi sẽ cho cậu một chân lý, nhớ kỹ nhé."
Cao Tinh Thần gật đầu liên tục.
Tôi chậm rãi : "Cậu không thể tước đi cơ hội chịu khổ của người khác."
Bạn thấy sao?