Xuyên Thành Phò Mã [...] – Chương 2

4

Để tránh gặp lại Ninh Lân, ta quyết định đi dạo thêm một lúc trong hoa viên.

Đi một lúc, đầu óc có chút choáng váng, cơ thể cũng nóng lên.

Trong miệng vẫn còn dư âm hương vị ngọt ngào của rượu trái cây.

Ta chợt nhận ra, có lẽ mình đã say.

Rượu này… dư vị cũng thật mạnh.

Ta vừa đi vừa mơ màng nghĩ, bước chân như giẫm phải bông.

Trời đất quay cuồng, ta dựa vào trí nhớ sót lại đi loanh quanh trong hoa viên.

Cuối cùng thành công… tự mình lạc đường.

Đi loạng choạng hơn nửa canh giờ, trán đầy mồ hôi lạnh.

Gió lạnh thổi qua, cảm giác vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.

Đúng lúc này, trước mắt ta xuất hiện một cái đình nhỏ.

Ta theo bản năng bước tới.

“Ai …?!”

Ta nghe thấy tiếng vũ khí đồng loạt rút ra khỏi vỏ.

Ngay sau đó, hai thanh kiếm dài từ hai bên trái phải chĩa vào trước mặt tôi.

Ta lặng lẽ chớp mắt một cái.

Mồ hôi lạnh theo thái ngay lập tức trượt xuống.

Từ xa, có một người bước ra từ trong đình.

Thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, giọng điệu không kiên nhẫn.

“Đây không phải là nơi ngươi nên đến, đừng đến phiền quý nhân.”

Nàng ta lướt qua bộ y phục lộn xộn của ta với vẻ ghét bỏ, ánh mắt càng thêm khinh miệt.

“Làm kinh quý nhân, cả cửu tộc nhà ngươi cũng không đủ để chém đầu”.

Ta đang say rượu, nghe thì lạnh.

“Thê tử của ta là trưởng công chúa triều đình, ngươi xem, ngươi muốn tru di cửu tộc ai ?”

Bộ dạng cậy thế càn rất quen thuộc.

Lời còn chưa dứt, chưa kịp để thiếu nữ kiêu ngạo trước mặt gì, từ trong đình truyền ra một tiếng nhẹ.

Trầm thấp, hơi khàn, mang theo vẻ mệt mỏi, không hiểu sao lại có chút quen thuộc.

“ Tiểu Uyển, để hắn vào”.

Nghe , nàng ta lườm ta một cái, tức giận bước đi.

Ta không vội không vàng, chậm rãi đi theo sau nàng.

Trong đình có một nam nhân mặc huyền y, hắn đang ung dung quan sát ta từ xa .

Thiếu nữ thấy nam nhân này liền nũng nịu gọi : “ Huyền Lâm! Đại ca”.

nam nhân kia tuyệt nhiên không để ý, thiếu nữ bực bội ngồi sang một bên, không gì nữa.

Hắn ta, một cách hờ hững.

“Là ngươi.”

…Hả?

Đây lại là cố nhân nào của nguyên chủ?

Đầu óc tôi mơ màng bắt đầu vận hành.

Khi rõ người trước mặt, ta lại sững sờ.

Cố gắng dụi dụi mắt.

Ý bên môi người đàn ông dường như càng sâu hơn.

 “Trưởng công chúa… điện hạ?”

Ta ngập ngừng mở miệng, không dám tin vào mắt mình.

“Ngươi vô lễ! Đây là thái tử điện hạ!”

Chưa kịp để nam nhân kia lên tiếng, thiếu nữ bên cạnh đã tức giận .

“Thái tử?”

Ta say đến mụ mị đầu óc, chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

Người kia cũng không giận, hứng thú để ta quan sát.

“Ngươi nhận ra sao ?” 

Ta hắn, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Rất giống trưởng công chúa, kỹ, lại có chút khác biệt nhỏ.

Nghe thái tử và trưởng công chúa là huynh muội song sinh.

Bây giờ kỹ, quả nhiên giống nhau như đúc.

Thiếu nữ còn định mở miệng, bị thái tử đuổi ra ngoài.

Trong chốc lát, trong đình chỉ còn ta và thái tử.

“Người cuối cùng chằm chằm vào như , độc đã móc mắt hắn cho cá ăn”

Hắn chống cằm ta, giọng điệu rất nghiêm túc.

‘Móc mắt, cho cá ăn.’Ta nắm bắt chính xác từ khóa, hoảng loạn cúi đầu.

Thái tử lại không chịu buông tha.

Hắn đưa tay nắm cằm ta , mạnh mẽ nâng mặt ta lên quan sát, lát sau hắn mở miệng : 

“ Nhưng bất quá nếu là nàng thì không sao.”

Trong giọng mang theo ý lơ đãng, lại như một mệnh lệnh không thể chống lại. Tâ

“Ngẩng đầu lên !”

Ta rụt rè liếc hắn ta một cái, vội ngập ngừng mở miệng: ”Ngài thật sự không phải là Trưởng công chúa sao?”

Thái tử nhướng mày: “ ngươi rất sợ nàng ấy?”

Ta vội vàng gật đầu, như tìm tri kỷ.

Hắn khẩy một tiếng, giọng đầy mê hoặc: ”Vậy ngươi có muốn… đến Đông Cung với không?”

Thái tử trước mặt, nụ ma mị như một nghiệt.

”Cô đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi đến đông cung, tất cả mọi thứ của ngươi đều sẽ tốt nhất nhân gian.”

Ngón tay lạnh lẽo, thon dài của Thái tử lướt qua chân mày và khoé mắt ta .

Lực đạo nhẹ nhàng, lại không thể từ chối.

“Cô sẽ tìm thợ giỏi nhất, cho ngươi một chiếc lồng vàng quý giá nhất thế gian.”

“Sau đó đặt nó ở đông cung, ngày đêm đối diện với cho ngươi ngắm , ngươi thấy thế nào?”

Ta :….

Ta kinh hãi mở to mắt, điên cuồng lắc đầu.

Trong Đại Hạ Bí Sử không phải , Thái tử ôn hòa như ngọc, dung nhan tuyệt mỹ hay sao ?’

Sao người trước mặt ta lúc này lại… trông như một kẻ bệnh hoạn ?!

“Ngươi lắc đầu? Là không , không tốt, hay là… không muốn?”

Hắn ta thương xót, giọng nhẹ như tiếng thở dài.

“ Đành thôi , mà..  ngươi phải trốn kỹ.” Nụ hắn càng sâu :

 “Nếu bị tự tay bắt nhược điểm.…Vậy thì, không do nàng quyết định nữa.”

5

Ta đột nhiên mở mắt.

Trước giường, ánh nến mờ mờ.

Trưởng công chúa ngồi ở mép giường, trong tay xoay một chiếc nhẫn ngọc. Nàng ngước mắt ta :

“Tỉnh rồi?”

Ta ngơ ngác Trưởng công chúa.

Khuôn mặt trước mắt, dần dần trùng khớp với khuôn mặt của Thái tử.

Nhận ra ánh mắt của ta, Cố Huyền Sương nhíu mày.

“Sao, ngươi uống rượu đến mức ngơ ngẩn luôn rồi ?”

Ta vội quay mặt đi.

“Lúc mới uống, ta chỉ thấy vị khá nhạt… thật không ngờ, .. về sau lại mạnh như .”

Trưởng công chúa khẽ ừ một tiếng.

“Nghe , ngươi bị người ta bắt nạt?”

Ta sững sờ một chút, trong đầu chuông báo vang lên.

” Chỉ là Thẩm gia nho nhỏ , cũng dám bắt nạt lên đầu ngươi rồi ?” 

Thì ra nữ nhân mặc áo vàng kiêu ngạo, ngang ngược đó là đại tiểu thư Thẩm gja.. Thẩm Uyên.

Ta mơ màng ngẩng đầu lên.

Nếu thật sự bắt nạt, người bắt nạt ta chẳng  phải  không phải là Thái tử sao?

Trưởng công chúa sắc mặt biến hóa khôn lường của ta, nàng liền dứt khoát ném chiếc nhẫn ngọc trong tay về phía ta.

” Ngươi đúng là không có tiền đồ..”

Ta luống cuống tay chân đón lấy.

“ Đây là gì?”

“Tín vật của bản cung.”

Dưới ánh nến chập chờn, thần sắc của Trưởng công chúa lười biếng.

“Nếu có kẻ không biết điều, dám bắt nạt ngươi… ngươi hoàn toàn có thể đưa chiếc ban chỉ này ra.”

Ta ngơ ngác đáp:  “Ồ…!”

“Ừm… hừm…”

Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn .

Thử thăm dò hỏi:  “Điện hạ… sao người biết ta bị bắt nạt?”

Trưởng công chúa chống cằm ta, ánh mắt lơ đãng.

“Tự nhiên là thái tử hoàng huynh cho bản cung biết.”

Thái tử…

Ta nhớ lại những lời mơ hồ trước khi say, không nhịn rùng mình một cái.

“ ừm… kia… Cái đó… điện hạ.”

Đầu óc ta trống rỗng, buột miệng ra: 

“Nếu thái tử bắt nạt ta, ta cũng có thể đưa ngọc ban chỉ này cho hắn xem không ?”

Lời vừa xong, ta liền hối hận rồi .

Vì nghe tới đây, trưởng công chúa ngẩn ra một chút, sau đó ta với vẻ như như không.

Đúng lúc ta bị đến phát hoảng, nàng nhẹ nhàng mở miệng.

“Ngươi có thể thử xem.”

Lúc đó, thần sắc của nàng lại có chút chân thành.

“Ngươi không thử, sao biết ? Đúng không ?”

6

Thử ư ?, ta đương nhiên không có gan đó. 

Gần đây trưởng công chúa hình như rất bận, không biết đang mưu tính gì, đã lâu không thấy bóng dáng.

Ta tâm trạng u uất, ở trong phủ con rùa rụt cổ một thời gian, sau đó nhận lời mời của Cố Vân Dật.

Ta nghĩ không bằng nhân cơ hội này thăm dò hình, nên vui vẻ nhận lời.

Chỉ có điều địa điểm hẹn không đứng đắn lắm – ở Túy Hương Lâu, kỹ viện lớn nhất thành Trường An.

Ta khổ không nên lời, sợ bị trưởng công chúa phát hiện, liền bị lột một lớp da.

“A Chiêu sao lại có biểu cảm này? Trước đây ngươi không phải thích đến đây nhất sao?”

Cố Vân Dật người này không nhanh không chậm phe phẩy chiết phiến, hắn mang một vẻ đẹp không màng đến sống chết của tôi.

Ta hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh mở miệng.

“ Ta đã gả cho công chúa, đương nhiên phải giữ mình trong sạch.”

Cố Vân Dật khẽ ồ một tiếng, rõ ràng là không tin.

“Không biết Cố huynh có từng nghe qua một câu ?”

“Câu gì?”

Ta nghiêm túc: “Nam nhân không tự trọng, liền giống như rau héo.”

Cố Vân Dật im lặng một lúc, dùng cán chiến phiến gõ nhẹ vào đầu ta .

Đúng lúc này –

Bên ngoài phòng bao có một trận ồn ào.

Ngay sau đó, cửa bị người ta bạo lực mở.

“Hay lắm, Mộ Chiêu, Cố Vân Dật -“

“Các ngươi dám lén lút tìm vui sau lưng huynh đệ.”

Ninh Lân nghênh ngang bước vào, ánh mắt quét một vòng trong phòng, sau đó vén vạt áo, ngang nhiên chen vào bên cạnh ta. 

“ Hai người các ngươi đang gì thế, thần thần bí bí.”

Hắn tự nhiên rót rượu: “Có gì mà không thể cho huynh đệ cùng nghe ?”

Cố Vân Dật lặng lẽ hắn một cái, như như không.

“Nam nhân không biết tự trọng, cũng giống  như rau héo mà thôi .”

 

Ninh Lân một ngụm rượu trong cổ họng chưa kịp nuốt liền bị sặc, ho đến kinh thiên địa.

……

Ta dò hỏi khéo léo, cuối cùng cũng mối quan hệ giữa nguyên chủ và Cố Vân Dật.

Cố Vân Dật, mẫu thân là Thục phi mất sớm, gia tộc ngoại tổ suy tàn, là người không sủng ái nhất trong các hoàng tử.

Còn nguyên chủ, lúc nhỏ do nhầm lẫn mà trở thành đọc sách của vị hoàng tử không sủng ái này.

Nguyên chủ từ nhỏ không thích học hành, không chỉ không tròn trách nhiệm đọc, mà còn dẫn hắn ta trốn học chơi bời, khiến Cố Vân Dật cũng bị không ít.

Lâu dần, hai người lại trở thành huynh đệ tốt.

Vị hoàng tử lạnh lùng ít này dần dần bị nguyên chủ hư.

Thế là sau này mới có nhóm ‘tam gia phú hào’ thành Trường An.

“Mộ Chiêu sao ngay cả chuyện cũ của chúng ta cũng quên rồi?”

Cố Vân Dật lặng lẽ ta, bỗng cúi mắt rót rượu.

Ta gượng gạo, như tự mà nâng ly rượu trước mặt, định uống cạn.

“Lần sau… sẽ không như nữa.”

Rượu vừa chạm môi, cổ tay đã bị Ninh Lân bên cạnh chặn lại. Hắn :

“Cố Vân Dật.”

Ninh Lân rõ ràng vẫn , giọng điệu lại lạnh lùng.

“Cố Vân Dật ngẩng mắt hắn, lại không gì.”

Trong chốc lát, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

“Ờ… cái đó.”

Ta cố gắng vỡ thế khó xử hiện tại, tìm chuyện để .

“Thật ra, ta cũng không…”

Ta cũng không phải không thể uống.

Chưa kịp hết câu, Ninh Lân đã liếc ta một cái.

Ta ngoan ngoãn im lặng, yên tĩnh như gà.

Người này lúc này mới hài lòng nhếch môi một chút.

Vung tay một cái, rượu đổ hết xuống đất.

Ninh Lân ngắn gọn: “ Mộ Chiêu yếu ớt lắm, ở bên ngoài vẫn nên uống ít rượu thôi.”

Cố Vân Dật gật đầu, không gì.

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, các vũ nữ tay áo dai thướt ta yểu điệu lần lượt bước vào.

Cố Vân Dật nhàn nhạt: “Nếu đã , thì không uống nữa.”

Hắn hướng về phía ta nhấc cằm.

“Những mỹ nhân này, tìm đến cũng tốn không ít công sức — Mộ Chiêu có thích không ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...