Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 9

C9

10.

Tôi có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, sau khi tôi đẩy Giang Dã xuống.

Mọi người xung quanh đều vô thức lùi ra xa tôi vài bước.

Cao Việt Dương thậm chí còn mắng tôi: “Tại sao lại đẩy Dã xuống!”

“Anh ấy ngày thường tốt với như , coi như tổ tông mà cung phụng, , tại sao lại như với ấy!”

“Không phải tôi .”

Tôi không thể giải thích, chỉ có thể đứng yên bật khóc vì bất bình.

Trần Văn Tinh đứng bên cạnh tôi, dịu dàng ôm vai tôi: “Giang Dã ch thì ch, sau này sẽ ở bên cạnh em.”

Sau đó Trần Văn Tinh trở thành thủ lĩnh của căn cứ Hi Vọng, tôi mới biết sức mạnh của hắn đã đạt tới cấp năm của dị năng hệ tâm linh.

Trần Văn Tinh từ nhỏ sức khỏe đã kém, ngày thường không thể thấy mặt trời.

Sau khi thức tỉnh dị năng, hắn đã lấy lại cơ thể bình thường.

Tuy nhiên lại không thể có sức mạnh lớn hơn.

Hắn dễ dàng thôi miên tôi, lại không lấy ra bí mật về ngành công nghiệp dược phẩm của Tống thị.

Nên hắn đã đem tôi nhốt trong phòng thí nghiệm, ngày ngày lấy m.á.u của tôi để nghiên cứu gen trường sinh của Tống gia.

Thì ra cái gọi là virus zombie, là do hắn đánh cắp những sản phẩm bị lỗi trong thí nghiệm của nhà họ Tống rồi cố thả chúng ra ngoài.

Nhưng sau khi trói tôi lại, việc nghiên cứu vẫn chậm chạp không có tiến triển gì.

Trần Văn Tinh đã rút đi tất cả m.á.u của tôi, chuẩn bị dùng nó để tạo ra zombie.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hắn cửa xông vào, giơ tay vuốt hai mắt tôi nhắm lại, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với đội quân zombie của Trần Văn Tinh.

Tôi năm lấy góc áo hắn, nhẹ giọng thì thầm.

“Giang Dã.”

“Đừng ch.”

11.

Ý thức của tôi hôn mê.

Cho đến khi tiếng hét của hệ thống vang lên trong đầu tôi:

“Chị ơi cứu mạng, bà chị duy nhất của tôi ơi, đừng ngủ nữa!”

“Chồng của ở bên ngoài gi*t chóc đến điên rồi!”

Đầu óc tôi quay cuồng một hồi lâu, lúc này mới nhận ra mình đang nằm trong một hang tối mịt, cả người đều mệt mỏi.

Hệ thống .

Sau khi bị Trần Văn Tinh thôi miên, nó không có cách nào nhắc nhở tôi.

Phải đến khi tôi hoàn thành nội dung của cốt truyện, nhiều hạn chế mới xóa bỏ, kí ức về kiếp trước cũng truyền lại.

Đáng tiếc là tôi đã theo Giang Dã nhảy xuống sông rồi.

“Cô không biết sắc mặt của chồng xấu đến cỡ nào đâu.”

Hệ thống chậc chậc hai tiếng: “Hắn cùng không gian ký kết khế ước máu, chỉ cần đem theo ngọc bội bên mình, hắn có thể tùy thời đến tìm , kết quả không những cùng hắn nhảy xuống, còn bị thương, ngâm mình trong suối linh mấy ngày vẫn chưa tỉnh lại.”

“Nếu còn hôn mê lâu thêm một chút nữa, hắn có lẽ sẽ đi gi*t hết toàn bộ người ở căn cứ Hi Vọng.”

Tôi mím môi, khó khăn ngồi dậy khỏi chiếc đệm mềm, bám vào vách đá di chuyển từng chút một về phía cửa hang.

Bên ngoài nắng chói chang, vừa rõ tôi đã giật mình.

Những dây leo dày đặc mọc lơ lửng trong rừng, không có cỏ mọc ở bất cứ nơi nào chúng đi qua.

Ở nơi này sinh trưởng lên có rất nhiều kho báu thiên nhiên quý hiếm, vừa mới sinh ra đã bị Giang Dã đem tất cả ném vào không gian để việc cho hắn.

Thấy tôi đi ra, dây leo giống như có sinh mệnh, lao về hướng này, vẫy tay chào tôi một cách vui vẻ.

Đây chính là bản thể dị năng của Giang Dã sao?

Ngay khi tôi đã quyết tâm và sẵn sàng bước tới chạm vào nó.

Giang Dã mặt không đổi sắc đứng đằng sau tôi.

“Tiểu thư chuẩn bị đi đâu .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...