Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 2

C2

2.

Tôi mờ mịt.

Không hiểu sao Giang Dã bị đánh lại còn vui vẻ như .

Hệ thống nhắc nhở tôi:

“Chúng ta không phải tới bắt hắn, là tới để nhục nhã hắn!”

“Nhiệm vụ tiếp theo, phải biểu hiện ác độc hơn một chút, đem nam chính giẫm dưới chân!”

Rất nhanh, cơ hội này đã tới.

Bữa tối, tôi không xuống ăn.

Giang Dã cầm thức ăn tới gõ cửa, xin lỗi không hề có thành ý.

“Xin lỗi, vừa rồi vô cắn trúng ngón tay của em.”

“Đây là thịt bò đông lạnh đắt nhất trong siêu thị, tiểu thư, em ăn thử đi.”

Trong cốt truyện gốc, nam chính chỉ nấu mì cho nữ phụ.

Nữ phụ tức giận đến mức đem mì đổ hết lên người nam chính, sau đó nam chính tới hồ bơi để tắm rửa, nữ phụ ngoài ý muốn đạt cơ hội.

Nhưng bây giờ, tôi không khỏi bị mùi thơm của thịt thu hút, bụng đói đến nỗi kêu lên ùng ục.

Đổ đi chẳng phải quá lãng phí hay sao.

Mặt tôi lộ ra vẻ rối rắm, người đàn ông đối diện dường như khẽ một tiếng.

Tôi tức giận ngay: 

“Anh cái gì!”

“Vừa rồi còn dám tôi bị thương, còn không mau quỳ xuống!”

Đôi mắt của Giang Dã hơi nheo lại.

Một lát sau mới chậm rãi mở miệng: 

“Tống Sở Kiều, quá đáng sẽ không còn vui nữa đâu.”

“Đắc tội với tôi, em ở mạt thế một ngày cũng không sống nổi.”

Giọng Giang Dã tràn ngập vẻ uy hiếp.

Là nam chính, hắn luôn luôn phải cẩn thận.

Đáng tiếc tôi là một nhân vật phụ độc ác, không thể hiểu ẩn ý của hắn.

Tôi ngẩng đầu lên như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Đá vào đầu gối hắn một cách quyến rũ.

“Thôi đi, tôi là đại tiểu thư nhà họ Tống, cùng đám người bên ngoài đều sống trong biệt thự của tôi, còn dám coi thường tôi!”

“Giang Dã, đây là nợ Tống gia chúng tôi!”

Người đàn ông rên rỉ một tiếng.

Hắn cứng đờ thứ gì đó rồi nghiến răng.

Không phải chứ người em, dễ bị tổn thương sao?

Giang Dã bị vỡ phòng ngự, nặng nề đặt đĩa bít tết lên bàn cạnh giường ngủ của tôi, quay người đóng sầm cửa bỏ đi.

[Giá trị sỉ nhục +10]

Được, , .

Mặc dù không biết câu nào đã chọc đến nỗi đau của hắn, lần này Giang Dã cuối cùng cũng cảm thấy nhục nhã.

Ngay khi tôi chuẩn bị thưởng thức món bít-tết.

Hệ thống phát ra một tiếng bíp chói tai:

“Ký chủ, cốt truyện có vấn đề rồi!”

“Quần áo của nam chính không bị bẩn, sẽ không đi bể bơi, hắn sẽ bỏ lỡ một cơ hội quan trọng.”

“Làm sao bây giờ, sao bây giờ.”

“Chuyện này không đơn giản đâu.”

Tôi nuốt miếng thịt bò cuối cùng, mỉm tự tin.

Sau đó đổ nước canh lên chiếc váy trắng tinh của mình, mang dép vào lạch cạch mở cửa phòng Giang Dã.

“Giang Dã!”

“Mau đi tắm với tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...