Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 13

C13 - End

NGOẠI TRUYỆN

Vào ngày cưới của tôi với Giang Dã, tất cả mọi người ở căn cứ đều tới chúc mừng.

Hệ thống muốn hoa đồng.

“Yên tâm đi, tôi lập tức dùng điểm tích lũy đổi thực thể, nhất định có thể mọi người kinh ngạc.”

Hệ thống vỗ n.g.ự.c .

Tôi thẳng vào gương, sửa sang lại váy cưới và lớp trang điểm.

Giang Dã phải chạy khắp các cửa hàng trong thành phố mới tìm một chiếc váy cưới sạch sẽ ở nhà kho.

Những viên kim cương lấp lánh trong làn váy lấp lánh dưới ánh đèn.

Ai biết giây phút tiếp theo.

Tầm của tôi đột nhiên tối sầm lại, bị che khuất bởi lớp váy dày cộp.

“Meo?”

Tôi bối rối phần thịt hồng hào và mềm mại trên tay của mình, phát ra tiếng mèo kêu nghi hoặc.

Hệ thống rơi nước mắt rống lên: “Cái cửa hàng ác độc đó! Lão tử sẽ gọi cảnh sát bắt hết mấy người!”

“Rõ ràng là tôi đã đổi thực thể cho mình rồi, như thế nào nó lại bay qua người ký chủ là ?”

Tôi phải mất một thời gian dài mới hiểu rõ hình.

Bởi vì nội dung chuyện về nam chính sảng văn bị đổi thành truyện ngắn ngọt ngào. Cộng thêm việc tôi và Giang Dã đều sống lại, tiêu hao năng lượng của thế giới nhỏ.

Tiền thưởng ban đầu của hệ thống đã giảm đi rất nhiều, số điểm còn lại chỉ đủ để biến tôi thành một con mèo.

Thời gian sử dụng trong ba ngày.

“Rõ ràng cái hộp vật này có khả năng cao sẽ biến thành một con gấu trúc hung dữ thời cổ đại.”

Hệ thống kêu lên: “Tôi cũng đã nghĩ ra cách thế nào để xuất hiện thật hoành tráng rồi.”

Tôi không kịp an ủi hệ thống.

Bên ngoài phòng thay đồ, Giang Dã gõ cửa.

“Kiều Kiều, có thể vào không?”

Mặc dù theo phong tục truyền thống, dâu và rể không thể gặp nhau trước khi diễn ra lễ cưới.

Nhưng bây giờ là mạt thế, con người có thể bị chia cắt bởi sự sống hay cái ch bất cứ lúc nào.

Chưa kể Giang Dã…sau khi tôi đồng ý lời cầu hôn thì càng dính người hơn.

Một lúc lâu không thấy câu trả lời của tôi, hắn đẩy cửa ra.

Phát hiện tôi không còn ở đây nữa, váy cưới tùy ý ném xuống đất.

Sắc mặt hắn u ám, dây leo không khống chế vươn ra.

Sự oán giận lớn đến mức như Tu- đến từ địa ngục.

Hệ thống sợ hãi: “Xong rồi xong rồi, chồng sẽ không cho rằng đào hôn đúng không?”

“Hắn hoài nghi nhân vật phản diện vẫn chưa ch, chuẩn bị đi đào mộ luôn rồi.”

Hệ thống nam chính có vận mệnh chi tử.

Chỉ khi tiếp với Giang Dã mới có thể biến trở lại thành người.

Tôi hoảng sợ cào cào váy cưới, cuối cùng mới khó khăn lộ ra cái đầu mèo của mình, phần thân lại bị váy cuốn vào, không chui ra .

“Meo~”

Tôi phát ra tiếng mèo kêu yếu ớt.

Cố gắng thu hút sự ý của Giang Dã.

Ngay sau đó gáy bị người đàn ông túm lấy, đôi mắt hắn hơi nheo lại: 

“Mèo hoang ở đâu ra .”

Có rất nhiều vật và thực vật bị biến đổi sau ngày tận thế.

Hắn đưa tay ra như muốn ném tôi đi.

“Meo meo!”

Đồ xấu xa!

Đuôi tôi xù lên, mi mi ô ô mắng to.

Răng nanh cắn vào đầu ngón tay của Giang Dã.

Thừa dịp hắn rít lên một tiếng, nhanh chóng chạy ra cửa phòng.

Nhưng sau khi ra ngoài, một hồi lâu cũng không nghe thấy Giang Dã có tĩnh gì.

Tôi vểnh tai lên.

Nằm lặng bên khung cửa, thò đầu vào hắn.

Chỉ thấy Giang Dã ôm áo cưới bị bỏ lại, đơn ngồi dưới đất, thần sắc ảm đạm.

Có chút đáng thương.

Nghĩ đến hôm nay là ngày cưới, một lúc nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu.

Tôi do dự với hệ thống: “Tiếp thế nào mới có thể khôi phục lại bình thường?”

Hệ thống rơi vào trầm tư: “Nếu không thì hôn một cái?”

Hai mắt tôi tối sầm lại.

Thú hai chân khổng lồ cao lớn như , hôn là có thể hôn đến sao!

Nhưng khi tôi dùng đuôi quấn lấy cổ tay Giang Dã, dùng đệm thịt ở tay chạm lên đầu gối hắn.

Giang Dã lại cứng đờ, để mặc tôi tùy ý bậy trên người hắn.

Cho đến khi tôi vô dẫm phải thứ gì đó.

Hắn thở hổn hển một tiếng, bất đắc dĩ

“Bà xã, đừng nghịch nữa.”

Tôi: “Meo?”

Làm sao hắn biết .

Giang Dã nghe không hiểu tiếng mèo.

Hắn bế tôi bằng một tay, còn đặt tay tôi lên cơ n.g.ự.c của hắn.

Ý nghĩ thoáng lóe lên, đưa tôi tiến vào không gian.

Gặp chuyện không giải quyết , cứ để suối linh giải quyết.

Đối với con người mà , ngâm suối nước nóng và một chuyện thú vị.

Nhưng đối với mèo, nước quá sâu!

“Đừng sợ, giúp em.”

Có lẽ do tôi trông quá dễ thương khi hoảng loạn.

Giang Dã nhịn không hôn lên cái đầu mèo của tôi.

Tôi đang định meo meo để lý lẽ với hắn.

Một tia sáng trắng chợt lóe lên, cơ thể tôi trở về như cũ.

…Nhưng tai và đuôi của mèo con vẫn còn đó.

Chết tiệt! Tại sao người đẹp sau khi biến hình lại không có quần áo!

Tôi che mắt Giang Dã, hung dữ :

“Không trộm!”

Nhưng đã quá muộn.

Hai vệt m.á.u mũi chảy ra trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Cổ họng hắn khô khốc, nhắm mắt lại điều khiển không gian, dịch chuyển áo choàng tắm tới bên suối.

Khi tôi chuẩn bị quấn khăn lên bờ, giọng hắn khàn khàn : “Bà xã, có cần lau đuôi giúp em không?”

Bàn tay lau nước của tôi dừng lại.

Đột nhiên nhớ tới, người này có thể cảm giác hết thảy mọi thứ trong không gian.

Đây chẳng phải là…

Hơi thở nóng hổi của người đàn ông từ sau lưng truyền đến.

Hắn cúi xuống, ghé sát tai mèo của tôi dụ dỗ, cho tôi không nhịn mà run rẩy.

Nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh : “Em, em không cần.”

“A… chậm một chút.”

“Không chậm , hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

……

Hệ thống vô cùng phiền muộn.

Cuộc sống bị nhốt trong căn phòng nhỏ này, khi nào mới kết thúc đây.

[HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...