Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 10

C10

12.

Tôi vô thức lùi lại một bước.

Tôi chưa kịp mở miệng giải thích, Giang Dã đã ra lệnh cho dây leo quấn quanh mắt cá chân tôi, từ trên cao xuống một cách trào phúng:

“Lại muốn đi tìm Trần Văn Tinh?”

“Thằng đó thì có gì tốt, đáng để em vì hắn bỏ lại tôi một lần hai lần, còn muốn có lần thứ ba?”

“Tiểu thư, em tôi nên trừng em thế nào đây?”

Giang Dã ép tôi vào bức tường đá lạnh lẽo, một tay vòng qua eo tôi, tay kia giữ lấy cằm tôi, mạnh bạo hôn xuống.

Toàn thân tôi nhũn ra, gần như sắp nghẹt thở.

Khi đang lấy lại nhịp thở, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào tảng đá.

Khóe mắt tôi đỏ bừng, tôi rưng rưng nước mắt kéo góc áo hắn nũng: “Giang Dã, em* đau.”

*Biết kiếp trước và xảy ra 1 loạt biến hóa cảm rồi nên mình đổi lại xưng hô của nu9 từ tôi->em nhé.

Người đàn ông trầm mặc một lúc. Giây tiếp theo, hệ thống tối đen.

Hệ thống: …

“Không phải chứ, có thứ gì mà hệ thống cao quý như tôi đây không thể thấy?”

Tôi bị Giang Dã đưa vào không gian.

Đây là lần đầu tiên tôi đến đây trong trạng thái tỉnh táo.

Giang Dã không cho tôi thời gian ngắm cảnh mà đi thẳng đến suối linh.

Tôi hoảng sợ ôm lấy cổ hắn, đến cuối cùng cả người chỉ có một mình hắn chống đỡ, theo sóng nước phập phồng, trong sương mù chỉ nghe thấy Giang Dã an ủi:

“Đừng khóc, trong suối sẽ không đau đâu.”

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng vàng.

Giang Dã bóp eo tôi, vùi đầu vào việc, trong sự nặng nề mang theo chút hận ý.

Tôi sợ hắn sẽ không bao giờ cho mình ra ngoài.

vội vàng giải thích: “Giang Dã, không phải em cố ý đẩy vào đống zombie, là Trần Văn Tinh đã thôi miên em. Anh không tin có thể tìm hắn rõ.”

Giang Dã không biết có tin hay không, tác trên tay vẫn không dừng lại.

Tôi tức giận đá hắn một cái: “Ông xã, gì đi!”

Giang Dã cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại: “Em vừa gì?”

Tất cả là lỗi của hệ thống, khiến tôi nhầm.

Nhìn sắc mặt của Giang Dã, đoán chừng càng tức giận hơn rồi.

Tôi cố gắng đứng dậy.

Người đàn ông dùng trái tay giữ lấy mắt cá chân của tôi, như một con ch.ó điên sáp lại gần.

“Tiểu thư, dùng lực thêm một chút đi.”

Tôi khóc nức nở.

Mẹ kiếp, thật sự phạm phải tội tày trời rồi!

……

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...