Anh: [Em chạy từ cách 10 mét đến chỗ đi.]
Tôi: [???]
Anh còn định đạo diễn à?
Anh có biết chúng ta đang trong mối quan hệ như thế nào không?
Tôi tắt micro gắn ở bên hông, ngẩng đầu chỉ vào Tống Triều Ngạn, ý bảo ta cũng theo.
Xác nhận là ekip chương trình không nghe thấy chúng tôi nữa.
Tôi : "Anh đủ rồi đấy, đừng diễn nữa."
"Chúng ta hồi cấp ba còn không quen biết."
Nhân vật chính trước kia và Tống Triều Ngạn lần đầu gặp nhau là tại phim trường, khi ta đến thăm đoàn phim của Triệu Thiên Thiên, và ấy đã ta từ cái đầu tiên.
Tống Triều Ngạn im lặng không .
Ánh mắt ta tôi hoàn toàn không có chút cảm nào, ngược lại ẩn chứa sự dò xét.
Anh ta : "Tôi sẽ tăng thêm tiền."
"Phí trợ cấp cho thêm một tỷ nữa."
Tôi: "!!!"
Tôi phấn khích đến mức quên cả giữ bình tĩnh, mạnh tay đập lên cánh tay ta.
"Cái gì mà tiền với chẳng tiền, chủ yếu là muốn giúp thôi!"
Chụp ảnh khi đang chạy đòi hỏi rất cao về kỹ thuật của nhiếp ảnh gia. May mắn thay, đội ngũ của chương trình đều là những chuyên gia từ công ty tổ chức đám cưới nổi tiếng Bazaar, chuyên gia chụp ảnh cho các cặp đôi giả để tạo ra những tấm ảnh ngọt ngào nhất.
Tôi đã chạy đi chạy lại nhiều lần, vẫn không đạt cầu của nhiếp ảnh gia.
Một tỷ, một tỷ.
Sau khi ly hôn có thể sống thoải mái hay không là dựa vào lúc này!
Tống Triều Ngạn cực kỳ hợp tác.
Vì , nhiếp ảnh gia bắt đầu mạnh dạn chỉ đạo ta.
"Ôm nhau đi, thân mật chút, đừng đứng xa nhau như thế!"
Tống Triều Ngạn đưa tay kéo tôi lại, khiến tôi mất thăng bằng, phải nắm lấy vạt áo của ta.
Tôi ngước Tống Triều Ngạn, ánh mắt ta dịu dàng, nhẹ.
Nhiếp ảnh gia hét lên: "Được rồi, rồi! Chính là thế!"
Tôi thấy hơi ngượng, vội vàng lùi lại một bước.
Vừa khi nhiếp ảnh gia hô "OK", Tống Triều Ngạn quay người rời đi ngay.
Tôi: "..."
Anh vừa là người nhờ tôi chụp mà!
Anh ta đi tới chỗ nhiếp ảnh gia, người ta giơ máy ảnh lên cho xem kết quả chụp.
Làm tôi cũng thấy tò mò, muốn đến xem.
Nhưng Tống Triều Ngạn lại giục tôi đi.
"Chẳng phải em đang vội đi tranh suất ăn à?"
Ừm... cũng đúng.
Lên tới đỉnh núi, đội của chúng tôi quả nhiên là đội về đích đầu tiên.
Tôi chủ bắt chuyện với Tống Triều Ngạn.
"Này, trước nhé, dù ảnh có không đẹp, tiền vẫn phải trả đấy."
Tống Triều Ngạn liếc tôi một cái.
Tôi thấy hơi lo, số tiền này đúng là kiếm quá dễ.
"Giỏi lắm thì tôi giảm giá 0,01% cho thôi."
Nói xong, tôi lao đến quầy thực phẩm, chuẩn bị đón bữa ăn thịnh soạn.
Nhưng bất ngờ, họ chuẩn bị toàn hải sản tươi và các nguyên liệu khác.
Tôi: "..."
Tôi là sát thủ trong nhà bếp, thứ duy nhất tôi biết là "món tự cắt tay" và "món tự bỏng tay".
Tống Triều Ngạn chắc chắn cũng không biết nấu ăn.
Đội của Đinh Ảnh Hậu thì đang ăn bò bít tết, Triệu Thiên Thiên gặm bánh mì, còn tôi... ăn sống à?
Tôi hái vài lá rau, rủ Tống Triều Ngạn đến ăn salad.
Anh ta: "..."
"Tôi biết nấu ăn."
Trong sự kinh ngạc của tôi, Tống Triều Ngạn tháo đồng hồ đeo tay, tùy tiện xắn tay áo lên đến khuỷu tay.
Ngón tay dài, bàn tay từng ký hợp đồng giờ lại cầm dao cắt rau rất thuần thục.
Tôi chẳng giúp gì, chỉ có thể đứng bên cạnh khen ngợi.
"Wow, cắt đều thật đấy!"
"Wow, ngon quá!"
"Wow..."
Còn chưa khen xong, Tống Triều Ngạn đã bảo tôi tránh ra xa.
Hứ hứ.
Tôi bỏ qua chuyện cũ, còn lịch sự mang cho ta một cái ghế.
Khi hai đội còn lại lên đến đỉnh núi, cảnh tượng họ thấy là...
Tôi nằm dài trên ghế xếp, ngáp ngủ, còn Tống Triều Ngạn đang một mình chuẩn bị đồ ăn.
Đinh Ảnh Hậu: "Hứa Nhược! Chồng em còn biết nấu ăn sao?"
Tôi: "Em cũng mới biết hôm nay."
Bạn thấy sao?