Thẩm Tử Nghiễn tiến lại gần, nắm lấy bàn tay đang kéo vali của tôi, khiến tôi không nhúc nhích .
【 Xong rồi, có phải tôi sắp bị phát hiện rồi không?]
“Ở đây nóng quá, em ra ngoài hít thở không khí.”
“Vậy sao, em kéo vali hành lý đi hít thở không khí?” Ánh mắt đầy ẩn ý của Thẩm Tử Nghiễn rơi xuống vali của tôi.
【 Nếu không phải sợ bị các người đuổi ra khỏi nhà, tôi có đến mức phải bỏ trốn ngay trong đêm như thế này không? 】
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy đầu mình trĩu xuống, sau đó, bên tai truyền tới tiếng thở dài của Thẩm Tử Nghiễn:
“Thất Thất, thật ra em không cần lo lắng, sẽ không có ai đuổi em đi đâu.”
Tôi tươi rói, thở phào nhẹ nhõm: “Em còn tưởng là chuyện gì, chuyện này đương nhiên em biết. Trong nhà này tư thương em nhất mà.”
Mắt Thẩm Tử Nghiễn sáng lên, còn nắm chặt lấy tay tôi: “Thật sao? Thất Thất? Em nghĩ như thật sao?”
【 Đương nhiên là không, là người trở mặt nhanh nhất đấy, lúc đuổi tôi đi thậm chí còn không thèm chớp mắt. Giả vờ giả vịt cái gì, đúng là lời đàn ông không đáng tin.]
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy mặt Thẩm Tử Nghiễn cứng đờ ra.
“Anh tư, nếu không có gì nữa thì em về phòng trước đây, em buồn ngủ quá.”
Tôi ngáp dài một cái, nhanh chóng chuồn về phòng.
Kế hoạch thất bại, tôi chỉ có thể kiên trì đối mặt.
…
Ngày sinh nhật của Thẩm Tử Nghiễn cũng là ngày diễn ra cốt truyện bắt buộc cuối cùng, cũng là cốt truyện quan trọng nhất.
Trong nguyên tác, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vào đúng thời điểm này.
Thẩm Nhân Nhân bỏ thuốc vào rượu, đầu óc tôi mơ hồ, cầm thẻ phòng đi vào một căn phòng.
Khi Thẩm Nhân Nhân dẫn người lên, tôi đang nằm trên giường, quần áo xộc xệch, bên cạnh là một người đàn ông.
Thẩm Cảnh tái mặt, trực tiếp ném vỡ một cái ly, mà tôi cũng bị đuổi thẳng ra khỏi nhà.
Ngay sau ngày bị đuổi đi, tôi quay về Thẩm gia, lại bị Thẩm Nhuận nhốt ngoài cửa. Đang lang thang trên đường thì bị một chiếc xe đ.â.m phải, cuối cùng không qua khỏi.
Tôi hít sâu một hơi.
Bữa tiệc bắt đầu, không đợi Thẩm Nhân Nhân đến đưa rượu cho tôi, tôi đã chủ cầm lấy ly rượu trên khay, đi đến bên cạnh Thẩm Nhân Nhân.
Bữa tiệc này là cốt truyện bắt buộc, phải thế nào đó là việc của tôi.
“Mọi người đang chuyện gì ? Cho tôi nghe với.”
Tôi không bỏ qua vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Thẩm Nhân Nhân.
Thẩm Nhân Nhân liếc ly rượu của tôi, vẻ đắc ý chợt lóe lên.
“Hừ, đúng là không biết xấu hổ, chỉ là một đứa con nuôi, nếu tôi là tôi đã chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người rồi.”
“Đúng đấy, còn có mặt mũi đứng ở đây.”
Trong mắt hai người lộ rõ vẻ khinh bỉ.
“A, có phải đã chuyện gì mờ ám không tả nổi nên mới không dám ra ngoài không?”
Giọng của tôi không lớn, lại có thể thành công thu hút sự ý của tất cả mọi người ở đó.
“Cô gì? Một đứa con hoang không ai cần như cũng dám tôi.”
“Thất Thất, ấy cũng không cố ý đâu, chị đừng trút giận lên người khác.”
Thẩm Nhân Nhân luôn biết tỏ vẻ đáng thương.
Tai tôi lại nghe không ít tiếng bàn tán.
“Thật đáng thương, thân là thiên kim thật mới tìm về mà lại sống chẳng bằng cả một thiên kim giả.”
“Tôi nghe , Thẩm Thất Thất này nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, thật đáng thương cho Thẩm Nhân Nhân.”
“Đúng , trước mặt mọi người còn thế này, không biết sau lưng còn bắt nạt người ta thế nào nữa.”
Tôi Thẩm Nhân Nhân đang tỏ vẻ uất ức đáy mắt lại lóe lên tia đắc ý, trực tiếp hất ly rượu trong tay lên người ta.
Rượu chảy từ trên xuống.
Thẩm Nhân Nhân chật vật vô cùng.
Chiếc váy trắng của ta giờ đã bị rượu nhuộm đỏ.
Tôi tặc lưỡi: “Nhân Nhân à, em là em của ai , sao lại bênh vực người ngoài?”
Ánh mắt tôi quét qua đám người có mặt, sau đó thản nhiên :
“Các vị đều là ông lớn trong giới kinh doanh và giới chính trị, có đôi khi các vị cũng nên mở to mắt ra mà , tôi có rất nhiều video, hôm nay miễn phí cho mọi người xem.”
Nói xong, tôi ấn chiếc điều khiển trong tay.
Cảnh Thẩm Nhân Nhân bỏ thuốc vào ly rượu chiếu trên màn hình lớn.
Rõ ràng rành mạch.
Người đầu tiên xông đến là Thẩm Tử Nghiễn, ngay sau đó là Thẩm Dịch, rồi tới Thẩm Cảnh và Thẩm Nhuận cũng nhanh chóng bước tới.
Tôi đặt ly rượu lên khay, lau sạch tay rồi tiện thể ném chiếc điều khiển vào thùng rác, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ tiếp theo.
Đằng nào cũng chết.
Bạn thấy sao?