Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 5

Chương 5:

Chương 5:

Nhưng hậu quả của việc sướng miệng nhất thời này có thể sẽ là đẩy nhanh tốc độ bị xóa sổ của tôi.

Gần đến giờ tan học, trong đầu tôi vang lên một giọng .

“Kí chủ, xin hãy đi theo cốt truyện bắt buộc.”

Trong đầu tôi bỗng hiện lên một cốt truyện bắt buộc.

Trong nguyên tác, Thẩm Nhân Nhân bị một đám lưu manh chặn lại trong con hẻm nhỏ, Thẩm Thất Thất muốn giúp đỡ, kết quả là cũng bị bắt đi cùng.

Rõ ràng cả hai người đều bị bắt, vẻ mặt đáng thương của Thẩm Nhân Nhân đã khiến bốn người trai đau lòng.

Từ đó, họ nhất trí cho rằng Thẩm Thất Thất có lỗi.

Tóm lại, cứ khóc lóc thì sẽ thương .

Vì chuyện này mà tôi đã bị , bị nhốt vào phòng tối.

“Tôi không đi.” Tôi từ chối hệ thống.

Cái cốt truyện ghê tởm gì thế này, tác giả nào viết ra thế không biết.

“Nếu kí chủ không tuân thủ nhiệm vụ của hệ thống sẽ bị trừng .”

Tôi vừa nhấc chân đi ngược lại một bước, n.g.ự.c đã nhói lên từng cơn, đau đến mức tôi không thể bước nổi nửa bước.

Cơn đau thấu tim gan, như có hàng trăm con côn trùng đang gặm nhấm.

Thật là…

Tôi đành phải quay người lại, nhận mệnh đi về phía con hẻm nhỏ.

Cơn đau trên người lập tức biến mất.

Tôi đến con hẻm nhỏ.

Không nằm ngoài dự đoán, Thẩm Nhân Nhân đang bị một đám người chặn lại trong hẻm.

Tôi khoanh tay đứng .

“Kí chủ, không định qua đó sao?”

“Cô bắt buộc tôi phải đi hẻm nhỏ theo cốt truyện, tôi đi rồi đấy, còn tôi phải đâu? Vậy thì không tính.”

Hệ thống im lặng.

Tôi hỏi hệ thống: “Cốt truyện này kéo dài bao lâu?”

“Tám phút ba mươi hai giây.”

Tôi giơ cổ tay lên xem giờ.

“Cô đến cứu ta?”

Một tên trông có vẻ như đầu lĩnh của đám lưu manh đi đến trước mặt tôi, sau đó chỉ vào Thẩm Nhân Nhân đang đứng trong góc.

Tôi lắc đầu: “Không phải, tôi đến hóng hớt thôi, các người cứ tiếp tục đi.”

Tôi không có nghĩa vụ phải cứu Thẩm Nhân Nhân.

Thấy tôi thật sự không có ý định xen vào, bọn chúng lập tức đi về phía Thẩm Nhân Nhân.

Tôi không biết Thẩm Nhân Nhân đã gì với bọn chúng, ngay sau đó, cả bọn lại đi về phía tôi.

Ý thức có chuyện không hay sắp xảy ra, tôi xoay người bỏ chạy.

Nhưng cơn đau dày đặc lại ập đến.

“Kí chủ, vẫn chưa đến thời gian, xin hãy tuân thủ nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ cái rắm, giải thích cho tôi, tại sao Thẩm Nhân Nhân lại có thể thay đổi cốt truyện?”

Hệ thống im lặng.

Giây tiếp theo, cơn đau trên người tôi biến mất, tôi biết hệ thống đã nghe hiểu ý tôi.

Tôi co cẳng bỏ chạy, chạy nửa đường đã bị người ta chặn lại.

“Cô em xinh đẹp định đi đâu đấy?”

“Các người c.h.ế.t tôi rồi.” Tôi lẩm bẩm với hệ thống.

Lúc này, Thẩm Nhân Nhân đã đi xa.

Vào lúc tôi bị đám người bao vây, bên tai lại truyền tới giọng của Thẩm Dịch.

Thật là, ai đến không tốt sao cứ phải là Thẩm Dịch.

Anh ta sẽ cứu tôi sao?

Anh ta bảo vệ Thẩm Nhân Nhân như cơ mà.

Trong nguyên tác, vì những tủi thân Thẩm Nhân Nhân đã phải chịu lần này nên Thẩm Dịch còn cố tìm mấy người đàn ông, cuối cùng ném tôi vào trong đám người đó.

Cách một bức tường, tôi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

“Thẩm Thất Thất đâu?”

“Em không biết, chắc chị ấy đã về nhà trước rồi, hai, chúng ta về nhà thôi.” Thẩm Nhân Nhân nũng nịu .

Tôi nghe thấy Thẩm Dịch “ừ” một tiếng.

“Anh hai, cứu em.”

Dưới thế cấp bách, tôi nhắm chặt mắt lại hét lớn lên.

“Kí chủ, như …”

“Im miệng, cốt truyện này vốn đã khác với cốt truyện ban đầu rồi.”

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng đánh nhau truyền tới bên tai.

Mở mắt ra, thấy Thẩm Dịch…

“Anh hai?”

Thẩm Dịch kéo tôi ra sau lưng, che chở cho tôi.

“Em bị ngu sao? Sao không biết gọi người đến giúp?”

Thẩm Dịch vừa chằm chằm vào đám lưu manh trước mặt vừa quát mắng tôi.

“Em tưởng rằng…”

“Kí chủ, hãy giữ vững nhân thiết.”

Tôi lạnh một tiếng: “Tôi gọi sẽ đến cứu tôi sao?”

【 Anh bảo vệ Thẩm Nhân Nhân như , có thể quan tâm đến em sao? 】

Thẩm Dịch sững người, sau đó kéo tôi tránh khỏi một gậy vừa đánh tới.

Thẩm Dịch không có gì trong tay, còn bọn chúng mỗi người đều cầm gậy, thậm chí có vài người còn có dao.

“Lát nữa sẽ đánh nhau với bọn chúng, em tìm cơ hội chạy ra ngoài đi, đừng lo cho .”

Hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Sau khi chạy ra ngoài , tôi lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát đến rất nhanh, khi Thẩm Dịch khiêng ra, người đã đầy m.á.u me.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Thẩm Nhuận nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...