Tại sao lại phải chờ bị đuổi, tôi không thể tự rời đi trước sao?
Xem ra tôi phải nghĩ cách để có thể dọn đi một cách đường đường chính chính mới .
Lúc này, trong đầu tôi lại truyền tới giọng của hệ thống.
“Kí chủ không muốn tranh giành một phen sao?”
Tôi khẩy với hệ thống: “Cô có đề cao tôi quá không ? Chỉ với chút năng lực này của tôi, tuy để đối phó với Thẩm Nhân Nhân thì vẫn dư sức, muốn đối phó với mấy người trai quyền thế ngập trời của nữ chính, tôi vẫn còn biết tự lượng sức mình.”
Tương lai, bọn họ đều sẽ thành người tốt với nữ chính nhất.
Mà tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
…
Sáng sớm hôm sau, khi tôi xuống lầu, thấy mọi người đã ngồi đầy đủ.
Trong nguyên tác, nhà họ Thẩm có một quy tắc, bữa sáng phải đợi mọi người đến đông đủ rồi mới ăn.
Cho nên lúc này, cả một bàn người đang đợi tôi.
“Thẩm Thất Thất, sao mày lại ích kỷ như , Nhân Nhân đã đói lắm rồi.”
Tôi còn chưa đến bàn ăn đã nghe thấy giọng của Thẩm Dịch.
“Cô ta đói thì liên quan gì đến tôi?”
“Đương nhiên là liên quan đến mày rồi, nếu không phải tại mày, Nhân Nhân có thể yếu ớt tới sao? Vì mày mà tối qua Nhân Nhân không ăn gì.”
Tôi nhếch mép , cái lý lẽ vớ vẩn này là do tác giả nào viết ra .
Thẩm Nhân Nhân yếu ớt, người khỏe hơn trâu, nửa đêm còn đi tìm tôi khoe khoang là ai ?
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thẩm Cảnh chỉ dùng một câu đã có thể khiến Thẩm Dịch im lặng.
Còn Thẩm Nhân Nhân chỉ liếc Thẩm Cảnh một cái, sau đó vội vàng đứng lên: “Anh hai đừng trách chị, có lẽ là do tối qua chị đã mệt quá rồi thôi. Chị Thất Thất, chị ngồi xuống đây đi.”
“Nó thì mệt cái gì, suốt ngày chỉ biết nghĩ cách hãm người khác.”
Thẩm Dịch còn muốn gì đó, đã bị Thẩm Cảnh dùng ánh mắt ngăn lại.
Tôi trực tiếp đi lướt qua Thẩm Nhân Nhân.
Ngồi ăn bên cạnh ta, tôi thà không ăn còn hơn, dù sao thì có ăn cũng chẳng yên.
Cúi đầu xuống, tôi thấy Thẩm Nhân Nhân đang duỗi chân ra.
Thủ đoạn thật là thấp kém.
Tôi vừa nhấc chân định giẫm lên, trong đầu chợt truyền tới giọng của hệ thống.
“Kí chủ, xin hãy đi theo cốt truyện bắt buộc.”
Ý gì ? Muốn tôi ngã sấp xuống sao?
Tôi trước sau, muốn xem ngã vào đâu thì đỡ đau.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, tôi đã bắt gặp ánh mắt thoáng vẻ đắc ý của Thẩm Nhân Nhân.
Tôi cong môi , trong đầu lập tức nảy ra một ý.
Chẳng phải ở đây đã có sẵn một cái đệm thịt người rồi sao?
Tôi cố ý vấp vào chân của Thẩm Nhân Nhân, sau đó vươn tay trái bám vào ghế của ta rồi ngã cả người về phía ta.
Thẩm Nhân Nhân không kịp phản ứng, đợi đến khi ta phản ứng lại thì tay phải của tôi đã nắm chặt vai ta rồi.
Hại người mình, muốn trốn cũng không .
Thẩm Nhân Nhân tự biết không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt tôi đè lên người ta.
Dường như tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này cho choáng váng, thật lâu sau vẫn không có ai đến đỡ chúng tôi dậy.
Đã tôi đây quyết sẽ không đứng dậy, dù sao thì bọn họ muốn đỡ Thẩm Nhân Nhân cũng phải đỡ tôi dậy trước đã.
Không lâu sau, tư Thẩm Tử Nghiễn đã nắm lấy cánh tay tôi, đỡ tôi dậy.
Thẩm Dịch cũng nhanh chóng chạy đến đỡ Thẩm Nhân Nhân dậy.
“Thẩm Thất Thất, có phải mày cố ý không?”
Tôi phủi phủi quần áo: “Đúng , tôi cố ý đấy, gì tôi?”
Trong lòng tôi lại thầm nghĩ: 【 Mắt kém thì đi khám đi, con mắt nào của thấy tôi cố ý ? Nếu không phải Thẩm Nhân Nhân ngáng chân tôi, tôi sẽ ngã sao? Dù sao thì tôi có giải thích các người cũng không tin. 】
“Thất Thất.” Giọng của Thẩm Tử Nghiễn đột ngột vang lên bên tai tôi.
“A?”
Khi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tử Nghiễn, trong lúc nhất thời tất cả tức giận đều tan biến hết.
【 Tốt nhất là vào lúc này đừng mấy lời quan tâm Thẩm Nhân Nhân, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hứng thú ngắm trai đẹp của tôi đấy, khó khăn lắm tôi mới có cái hơi khác về . 】
Sau đó, tôi thấy mặt Thẩm Tử Nghiễn đỏ ửng lên.
【 Sao trước đây tôi không phát hiện ra ấy dễ xấu hổ như chứ? Đẹp trai quá đi, ôi mỹ nam, thật muốn sờ. 】
Còn chưa kịp nghĩ thêm Thẩm Tử Nghiễn đã buông tay tôi ra, khẽ ho một tiếng.
Tôi mà nghi ngờ:
“Anh gọi em có chuyện gì ?”
“Không… không có gì.”
Thẩm Tử Nghiễn lùi lại nửa bước.
Bạn thấy sao?