Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 2

Chương 2:

Chương 2:

Theo cốt truyện gốc, Thẩm Nhân Nhân sẽ phải nằm lại bệnh viện bốn ngày, vết thương nhỏ xíu của ta không đến mức phải nằm viện lâu như , ai bảo ta mảnh mai.

Haizz, người yếu đuối luôn có thể khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.

Hôm nay là ngày Thẩm Nhân Nhân trở về.

Tôi bảo dì Lý một bàn ăn thịnh soạn.

“Kí chủ, không hợp lý.”

“Sao lại không hợp lý, tôi là tiểu công chúa, tôi muốn ăn một bữa thịnh soạn thì có vấn đề gì?”

Hơn nữa, tôi sắp c.h.ế.t rồi, tôi muốn ăn một bữa thịnh soạn trước khi c.h.ế.t không sao?

“Không vấn đề gì.”

Sau khi thuyết phục hệ thống thành công, tôi vui vẻ ăn bữa tiệc lớn.

Khi Thẩm Nhân Nhân trở về cũng là lúc tôi đang tính đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

“Hừ, dưỡng nhanh thật.” Tôi lên tiếng đầy mỉa mai.

“Thẩm Thất Thất, mày thật không biết lý lẽ, Nhân Nhân, chúng ta ăn cơm thôi.”

“Trên bàn toàn đồ thừa của tôi, để lại cho Thẩm Nhân Nhân ăn đi, dù sao ta cũng chỉ xứng ăn đồ thừa.”

Thấy Thẩm Dịch sắp nổi giận, tôi vội vàng tránh xa chiến trường.

Buổi tối, có người gõ cửa phòng tôi.

Anh cả Thẩm Cảnh đứng ngoài cửa.

“Ngủ chưa? Anh muốn chuyện với em.”

Nói là có ý muốn thương lượng sao?

Tôi đành nhận mệnh đi theo ấy.

Vừa bước vào thư phòng…

“Đóng cửa lại.”

Nghe giọng điệu lạnh lùng của Thẩm Cảnh, lòng tôi chợt lạnh.

【 Anh ấy sẽ không định g.i.ế.c người diệt khẩu đấy chứ? 】

Vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Cảnh lấy một thứ từ trong ngăn kéo ra.

Là roi da.

Khi thấy Thẩm Cảnh cầm roi da đi về phía mình, tôi nuốt nước bọt, vô thức lùi lại.

Ngón tay mò ra sau lưng cố nắm lấy tay nắm cửa.

Xong rồi, cửa bị khóa rồi.

“Lại đây.”

Thẩm Cảnh vừa ra lệnh, tôi đã sợ đến mức lập tức rụt tay lại.

“Anh…”

“Thất Thất, em hiểu , không thích nhắc lại lần thứ hai.”

Tôi đành chấp nhận đi đến.

Đưa tay ra.

Vào khoảnh khắc ngón tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Cảnh chạm vào tay tôi, tôi nhắm mắt lại.

【 Người gì , lại vì Thẩm Nhân Nhân mà đánh tôi, đúng là cái tên đầu óc mụ mị. 】

Nhưng nhắm mắt thật lâu rồi mà tôi vẫn không cảm thấy đau.

Tôi hé mắt ra .

Vừa hay thấy vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của Thẩm Cảnh.

Sau đó, tôi nghe thấy ấy : “Em nghĩ em vì Thẩm Nhân Nhân?”

Tôi vừa định gật đầu, nghĩ đến nhân thiết của mình, lại lắc đầu.

“Không phải, đánh em chắc chắn là có lý do của .”

Trong cốt truyện gốc, Thẩm Thất Thất tuy kiêu ngạo vẫn rất sợ Thẩm Cảnh.

Miệng thì , trong lòng tôi lại nghĩ thầm: 【 Chẳng lẽ không phải sao? Còn hỏi em gì? Muốn đánh thì đánh đi. 】

Thẩm Cảnh buông tay tôi ra, ném roi da về lại ghế, day day mi tâm, cả người lộ vẻ mệt mỏi.

“Thất Thất… cho một lý do.”

“Không có lý do gì cả.”

Tôi như thế. Vì trong nguyên tác, mọi lời giải thích của Thẩm Thất Thất đều là vô ích, họ chỉ tin Thẩm Nhân Nhân.

Đã như , tôi cần gì phải tốn công vô ích.

Tôi Thẩm Cảnh nhắm mắt lại.

Trong lúc nhất thời, tôi thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Khi Thẩm Cảnh nổi giận trông rất đáng sợ.

Trong nguyên tác, lần Thẩm Cảnh nổi giận dữ dội nhất là ở bữa tiệc.

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng của Thẩm Cảnh.

“Về phòng đi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay tôi thoát một kiếp rồi, cũng không biết rốt cuộc Thẩm Cảnh đang nghĩ gì.

Nhưng sau khi quay người lại, tôi lại khó xử cánh cửa trước mặt, không mở cửa thì tôi đi kiểu gì .

Như thấu suy nghĩ của tôi, Thẩm Cảnh lên tiếng:

“Mở khóa bằng vân tay.”

Câu của ấy khiến tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Sau khi ra khỏi cửa, tôi thấy Thẩm Nhân Nhân đang đứng cách đó không xa, trông có vẻ như ta đã đợi tôi rất lâu rồi.

Nhưng mà… Hôm nay não bộ của tôi đã quá mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi, không rảnh để ý đến ta.

Tôi ngáp dài một cái.

Khi chân chỉ còn cách phòng đúng một bước, Thẩm Nhân Nhân chặn tôi lại.

“Thẩm Thất Thất.”

Tôi đặt ngón trỏ lên môi.

“Suỵt, lớn tiếng như , không sợ bị mọi người nghe thấy sao? Các ấy vẫn chưa ngủ đâu, nếu để họ thấy bộ mặt thật của thì không tốt lắm đâu.”

Thẩm Nhân Nhân biến sắc, ta xung quanh một chút rồi lập tức nhận ra tôi đang lừa ta.

“Thẩm Thất Thất, tôi mới là thiên kim duy nhất của nhà họ Thẩm, còn chỉ có thể bị đuổi ra ngoài.”

“Thật sao?” Tôi vén tóc ra sau tai, tiến sát lại gần Thẩm Nhân Nhân: “Đã như , còn sợ cái gì chứ?”

Thẩm Nhân Nhân biến sắc.

Tôi hài lòng , sau đó đẩy tay ta ra đi thẳng về phòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...