22
Một hôm, Triệu Mộ Tuyết nàng ấy cũng muốn xuôi nam, bởi vì mỗi ngày không kiếm bạc là trong lòng nàng ấy bức bối không yên.
Nàng ấy hỏi ta có muốn đi cùng hay không.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Ta im lặng một hồi rồi :
“Không, ta muốn ngược lên phía bắc.”
Triệu Mộ Tuyết trợn tròn mắt:
“Muội điên rồi sao?”
Ta mỉm :
“Nghe phương bắc có dịch bệnh tràn lan, dân chúng lầm than. Ta vốn là y sinh, ta nghĩ… bản thân nên chút việc.”
Triệu Mộ Tuyết nhíu mày:
“Muội không sợ bị nhiễm bệnh mà c.h.ế.t à?”
Ta nhẹ:
“Nếu thật sự vì mà chết, ta nghĩ cũng đáng. Còn hơn là c.h.ế.t một cách mơ hồ dưới lưỡi đao của Cố Niệm Thần.”
Triệu Mộ Tuyết khẽ bật khổ, nàng ấy đưa tay xoa đầu ta, ánh mắt ngập tràn xót xa:
“Đồ ngốc.”
Ta tiễn nàng ấy ra đến bến đò, dòng sông gợn sóng lăn tăn, trôi dạt vô định.
Thân ở loạn thế, ta và nàng ấy lần chia ly này, e là khó có ngày gặp lại.
Dù quen biết chưa lâu, ta biết nàng là người sống thật lòng, mục tiêu cuộc sống luôn rõ ràng.
Ta thực lòng ngưỡng mộ sự phóng khoáng ấy – thứ mà ta cả đời cũng không có .
Trước khi đi, Triệu Mộ Tuyết ghé sát tai ta thì thầm một câu:
“Hãy dũng cảm đối diện với lòng mình.”
Ta khẽ gật đầu… chỉ trong chớp mắt, câu ấy đã bị ta ném lên tận mây xanh.
Mái chèo khua nước, thuyền nàng ấy xuôi về phương Nam, còn vó ngựa ta lại hướng về phương Bắc.
23
Càng đi về phương Bắc, gió cát càng thêm dữ dội.
Dọc đường, dân chạy nạn ăn xin ngày một đông.
Ta sờ tay vào túi, chỉ còn mấy thỏi vàng nhỏ mà ngày ấy Cố Niệm Thần đưa cho.
Dọc đường, lương khô ta đều đã đem biếu hết, đến khi tới y quán mới uống vài ngụm cháo trắng.
Trước khi ta đến, Triệu Mộ Tuyết đã cho người gửi thư từ báo trước.
Nàng ấy ngày trước ăn buôn bán, quen biết một vị lão thần y, trùng hợp thay, ông cũng đang cứu tế nơi phương Bắc này.
Lão thần y vừa thấy ta liền lấy kinh ngạc bởi dung mạo ta và Triệu Mộ Tuyết tựa như hai giọt nước, lại càng thán phục tầm hiểu biết của ta về y lý.
Song, việc cấp bách lúc này, chẳng phải là thiếu phương pháp trị liệu, mà là… thiếu dược liệu.
Dược liệu không chỉ hiếm hoi, có vàng cũng khó mà mua ; điều trọng yếu nhất là ngọn núi nơi sinh trưởng dược liệu ấy hiện đang bị quân địch chiếm giữ.
“Than ôi, nếu Cố tướng quân còn sống, ngọn núi ấy sớm đã thu vào tay Đại Yến rồi!”
Lão thần y vừa , đôi mắt đã ngân ngấn lệ, lời lẽ tràn ngập xót thương.
Ta nghẹn lại nơi cổ họng, chậm rãi hỏi:
“Cố tướng quân là người như thế nào?”
[ – .]
Nhắc đến Cố Niệm Thần, lão thần y thao thao bất tuyệt:
“Cố tướng quân là người đặt dân chúng lên hàng đầu, coi sinh mạng bản thân nhẹ tựa lông hồng.
Một ngày còn Cố tướng quân trấn giữ Kỳ Châu, chính là một ngày dân chúng còn an cư lạc nghiệp. Tuy thời loạn lạc, dân chưa từng thiếu mặc, thiếu ăn.
Người lòng ôm thiên hạ, tâm mang lê dân, quả là bậc trung liệt hùng.
Than ôi, đáng tiếc thay, đáng tiếc thay!”
Nghe đến đây, mũi ta cay xè, trong lòng âm ỉ đau đớn, khóe mắt bất giác rưng rưng.
“Vậy… Cố tướng quân mất tích ra sao?”
Rốt cuộc, ta không nén lòng, nhẹ giọng hỏi.
“Nghe là do một vị Phó tướng nóng lòng lập công, mạo hiểm xông trận. Cố tướng quân thân chinh tiếp ứng, chẳng ngờ rơi vào mai phục, ngã xuống vực sâu, từ đó bặt vô âm tín.”
“Có… tìm t.h.i t.h.ể không?”
Lão thần y lắc đầu:
“Vực ấy nay đã bị địch chiếm cứ, người Đại Yến không sao tiến vào , gì đến tìm xác.”
Nghe xong, lòng ta bất giác nhẹ nhõm.
Lão thần y ta đầy nghi hoặc:
“Triệu nương có vẻ vui mừng?”
Ta gật đầu:
“Chỉ cần ngày nào chưa thấy t.h.i t.h.ể Cố tướng quân, thì ngày ấy vẫn còn cơ hội người sống sót. Huống hồ, ta luôn cảm thấy… người chưa chết.”
Bởi lẽ, người ấy là nam chính.
Ánh mắt đục ngầu của lão thần y chợt sáng lên:
“Cầu cho lời nương là thật.”
24
Y quán phát cháo, ta đem toàn bộ số vàng Cố Niệm Thần từng trao dâng lên, chỉ đổi ba mươi cân gạo.
Cháo tuy loãng, song lại kịp thời cứu đói bao người đang trong cơn khốn cùng.
Họ chẳng hề biết, vị tướng quân mà họ kính ngưỡng trong lòng – Cố Niệm Thần – lại một lần nữa gián tiếp cứu lấy họ.
Mặt trời lặn dần, ánh chiều tà rọi xuống con phố hỗn loạn, dát vàng từng viên đá vỡ vụn. Ta thùng cháo trống rỗng, trong lòng bỗng chua xót trăm bề.
Hình bóng ấy, vẫn mãi vương vấn trong đầu ta, không thể xua đi.
Ta nghĩ… ta đã nhớ người rồi.
Cố Niệm Thần, thiếp nhớ chàng.
Lần đầu tiên, ta dám đối diện thật lòng mình.
Bấy lâu nay, ta luôn tự dối bản thân.
Không chịu thừa nhận, mình đã với Cố Niệm Thần.
Bởi lẽ, ta mang tội với hắn, ta đã phụ hắn.
Khi sự thật bày ra trước mắt, ta vừa sợ hãi, vừa cảm thấy hổ thẹn không biết trốn đâu.
Ta chẳng biết hắn ta ra sao, lại càng không biết nên đối diện thế nào.
Với Cố Niệm Thần, ta luôn tìm cách trốn tránh.
Nhưng đến khi nghe tin hắn mất tích, trái tim ta không thể tự dối mình thêm nữa. Không biết từ bao giờ, Cố Niệm Thần đã lặng lẽ khắc sâu vào tim ta.
Chỉ là… ta vẫn chưa từng dám thừa nhận.
Bạn thấy sao?