Xuyên Thành Nữ Phụ [...] – Chương 10

Chương 10

31

Đường xuống núi thuận lợi hơn tưởng tượng, như thể có thần trợ giúp trong vô hình.

Sắp tới gần y quán, từ xa Tưởng Thông đã trông thấy ta, vội vàng chạy tới đón.

Hắn nhận lấy bó thuốc trên tay ta, rồi sang Cố Niệm Thần bên cạnh, liền hỏi:

“Từ đại ca sao trông khác hẳn rồi?”

Nhắc đến Từ đại ca, lòng ta chấn .

Lệ cuối cùng cũng rơi xuống:

“Huynh ấy… huynh ấy…”

Ta không thể tiếp nữa, mà Tưởng Thông hiển nhiên đã hiểu ra.

Nụ trên gương mặt hắn lập tức đông cứng, suốt quãng đường không lấy một lời.

Chân ta mềm nhũn, nếu không nhờ Cố Niệm Thần luôn dìu đỡ, chỉ e ta đã ngã gục từ lâu.

Về tới y quán, thấy lão thần y nằm trên giường, thân thể vẫn yếu ớt, như ngọn đèn cạn dầu.

“Lão thần y!” — Ta quỳ xuống cạnh giường, đau lòng không nguôi.

Lão ta, khẽ nở nụ :

“Lão phu biết mà, con .”

Thấy người đứng sau ta, mắt ông sáng lên, như thể bệnh thuyên giảm hơn nửa.

Ông kinh ngạc thốt:

“Cố tướng quân?!”

Cố Niệm Thần hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ lại bị nhận ra sớm như .

Hắn cởi mũ, lộ ra gương mặt từng trải gió sương.

Lão thần y kích đến mức ngồi bật dậy:

“Thật sự là ngài rồi, Cố tướng quân! Ngài vẫn chưa chết!”

Lời vừa dứt, cả y quán như bừng tỉnh.

“Thật là Cố tướng quân!”

“Cố tướng quân vẫn còn sống!”

“Tốt quá rồi! Kỳ Châu cứu rồi!”

“Cố tướng quân!”

Chỉ trong chốc lát, lòng người phấn chấn, trong tuyệt vọng lại thắp lên hi vọng sống.

“Mọi người yên tâm, Cố mỗ nhất định sẽ đánh lui giặc ngoại, trả lại sự yên bình cho Kỳ Châu!”

Một lời hứa nặng ngàn cân của Cố Niệm Thần, soi sáng bầu trời Kỳ Châu.

“Lão phu thấy tướng quân và Triệu nương đây…” — Lão thần y hai ta không kiêng dè gì, liền tò mò hỏi.

“Nàng là thê tử của ta” — Cố Niệm Thần thản nhiên đáp.

Câu ấy một lần nữa khiến y quán xôn xao.

“Thì ra Triệu nương là phu nhân của tướng quân, bảo sao lại nghĩa khí như !”

“Đúng ! Tướng quân và phu nhân quả là trời sinh một đôi!”

Ta đối diện ánh mắt Cố Niệm Thần, hắn nhướng mày, khóe miệng mỉm :

“Nghe thấy chưa? Phu nhân, trời sinh một đôi.”

Mặt ta lập tức đỏ bừng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

32

May mắn thay, lượng dược liệu thiếu hụt không nhiều, mỗi người dân gặp nạn đều uống thuốc.

Đến đây, bệnh mới dần ổn định.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong cảnh nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc cũng có một khắc an yên.

Đêm ấy, Cố Niệm Thần rốt cuộc chỉnh trang lại bản thân, gội đầu, cạo râu, ta mới phát hiện trên mặt hắn có thêm một vết sẹo.

[ – .]

Ta đưa tay khẽ chạm:

“Có đau không?”

Cố Niệm Thần nắm lấy tay ta:

“Trên thân còn nhiều vết sẹo hơn, chỉ là trước đây nàng chưa từng để tâm mà thôi.”

Lòng áy náy dâng lên, ta hít sâu một hơi, cuối cùng với hắn:

“Xin lỗi, là thiếp luôn phụ lòng chàng.”

“Mộ Vũ.” — Lần đầu tiên hắn gọi tên ta.

“Thật ra, dù nàng là Mộ Tuyết hay Mộ Vũ, ta đều không để tâm. Bởi vì, ta chỉ quan tâm đến nàng — chứ không phải cái tên của nàng.”

Ta ngơ ngác:

“Vì sao?”

Cố Niệm Thần trầm ngâm một lát, rồi :

“Hồi nhỏ, ta từng xem số mệnh. Đại sư bảo ta mệnh khắc thê, cả đời không thể cưới thê tử, nếu có cưới, đêm tân hôn cũng sẽ khiến nàng ấy chết.

“Vì , ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sống độc cả đời.

“Thế sau này, một lần trở về từ chiến trường, ta lại gặp vị đại sư ấy. Ông số mệnh ta đã thay đổi, nếu năm nay ta cưới một nương tuổi Dần, nhà hướng Đông, thì sẽ lời nguyền ấy.

“Cho nên, chỉ có thể là nương họ Triệu các nàng.”

Ta nghe xong, không khỏi sững người.

“Nhưng… ta và tỷ tỷ đều không phải tuổi Dần mà?”

Cố Niệm Thần nghe cũng ngẩn ra:

“Sau khi cầu hôn, ta có đến hỏi lại đại sư, ông bảo, bát tự của nàng là giả, bát tự thật thì đúng là tuổi Dần.”

“Ta…” — Ta bỗng chốc sực tỉnh:

Ta quả thật là tuổi Dần, chỉ là… không phải Triệu Mộ Vũ, mà là… chính bản thân ta!

Nói như , việc ta gả cho Cố Niệm Thần, vốn không phải là ngẫu nhiên?

33

Trời đã khuya, Cố Niệm Thần tự giác trải chăn dưới đất giường.

Chỉ là lần này, lòng ta lại dâng lên cảm giác khó .

Gió đêm lùa qua, đêm nay tựa hồ lạnh hơn thường nhật.

Hắn trằn trọc khó yên, chẳng khác nào chiếc guồng nước không ngừng xoay chuyển.

Ta nuốt khan một ngụm, cất tiếng hỏi:

“Chàng… lạnh lắm sao?”

“Lạnh.” – Hắn đáp, gọn ghẽ như c.h.é.m đinh chặt sắt.

Ta phì :

“Vậy… chàng lên đây đi?”

“Được.” – Hắn không chút do dự.

Ta: “…”

Chớp mắt, hắn đã chen vào chiếc giường nhỏ của ta.

Khoảng không chật chội đến mức không còn một khe hở giữa hai thân ảnh.

Hơi thở nóng rực của hắn bao phủ lấy ta, khiến chút giá lạnh còn sót lại cũng tan biến tựa sương mai dưới nắng.

Tim ta đập loạn.

“Mộ Vũ.” – Giọng hắn trầm thấp mà đè nén, “Ta không nhớ nổi bản thân đã bao đêm mong ôm nàng như thế này. Nhưng mỗi lần nhớ đến ánh mắt vô của nàng hôm đó, ta lại hận chính mình vô dụng.”

Ta nghe xong, lòng đau như bị xé:

“Thiếp từng tưởng rằng mình không hề để tâm đến chàng… Nhưng sau này mới hiểu, lòng mình lừa không nổi chính bản thân. Cố Niệm Thần, thiếp đã… chàng rồi.”

Chưa dứt lời, hắn đã trở mình, áp ta xuống dưới thân.

Một nụ hôn mãnh liệt đoạt đi hơi thở, khiến ta đắm chìm, ngẩn ngơ, toàn thân mềm nhũn như nước chảy.

Trăng ở Kỳ Châu đêm nay dường như sáng hơn bao giờ hết, viên mãn hơn bao giờ hết.

Ánh bạc vờn quanh, xoay vần bất tận.

Ta cũng mê man đến ngây ngất lòng người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...