Xuyên Thành Nữ Minh [...] – Chương 3

Chương 3

10

Ngay giây tiếp theo, Tô Tô hét toáng lên.

Tôi vội đưa tay che mắt, lén mở khe ngón tay ra, qua kẽ hở vẫn thấy rõ con bồ nông đang há to mỏ… cắn lấy đầu Tô Tô.

Mà không chịu nhả.

Tần Bạch ở bên hoảng hốt, theo phản xạ chụp lấy cây gậy bên cạnh đập vào người con bồ nông.

Nhưng càng bị hoảng, con bồ nông lại càng không chịu nhả ra, chỉ đập cánh phành phạch.

Tiếng hét của Tô Tô vang lên bên tai, mọi người cũng bị cảnh tượng này dọa sợ — rõ ràng lúc nãy con bồ nông vẫn còn ngoan ngoãn để ta xoa đầu.

Sao tự nhiên lại cắn người?

Thấy Tần Bạch đánh bồ nông, tôi vội lên tiếng:

“Không cần phải sợ đâu, lát nữa nó mỏi miệng sẽ tự nhả ra thôi.

“Nó chỉ đơn giản là muốn ăn ấy, nuốt không nổi, nên không sao cả.”

Trong giới vật, bọn capybara chúng tôi rất thích, bồ nông cũng không ngoại lệ.

Chúng nó rất thích kẹp tụi tôi, không nuốt .

Thành ra cũng chẳng thương tích gì, vì miệng bồ nông không có răng.

Chỉ cần đợi nó cảm thấy không nuốt thì nó sẽ tự buông ra.

Tô Tô sợ đến mức suýt khóc.

“Sao có thể như ? Chị không bị cắn thì hay lắm! Mau đuổi nó đi! Đập chết nó là xong!”

Tần Bạch cũng thoáng do dự, không biết nên gì tiếp.

Lúc này Tạ Tiêu mới lên tiếng, giọng trầm trầm:

“Bồ nông là vật bảo vệ cấp hai quốc gia, không cho con người. Nếu đánh chết nó, e là sẽ bị truy cứu hình sự.

“Nghe Giang Miên đi, chút nữa nó sẽ buông ra thôi.

“Càng nó hoảng, nó lại càng kẹp chặt hơn đấy.”

Tần Bạch đành phải thả gậy xuống.

Còn Tô Tô thì nguyên cái đầu bị bồ nông kẹp chặt, sợ muốn xỉu chẳng .

Tôi đứng bên cạnh, liếc ta một cái đầy cảm thông.

Capybara như bọn tôi cũng sợ bồ nông lắm.

Cái đồ kẹp điên này — rõ ràng biết nuốt không nổi, mà cứ phải kẹp.

Phiền vô cùng tận.

Quả nhiên, chưa đến mấy phút sau, con bồ nông nhả miệng ra.

Tô Tô không dám đụng vào nó nữa, lập tức chui vào lòng Tần Bạch.

Bồ nông mới ăn cá xong, mùi tanh đầy miệng, giờ bám đầy lên mặt Tô Tô.

Cô ta không nhận ra, cứ thế nhào sâu hơn vào lòng Tần Bạch.

Tần Bạch theo bản năng… lùi lại một bước.

Mùi tanh quá nồng.

Trên mặt Tô Tô thậm chí còn dính nước miếng của con bồ nông.

Anh ta… không tài nào chịu nổi.

Tôi ngơ ngác cảnh trước mắt, lại nhớ đến lần mình cũng từng bị cái đồ kẹp chết tiệt kia kẹp trúng.

Ủa… lúc đó mình có bị hôi không ta?

May mà hôm ấy để né nó, tôi với mấy đứa em cùng nhau đếm “1, 2, 3” rồi nhảy xuống hồ, chắc là rửa sạch rồi.

Sau lưng, Tạ Tiêu cúi đầu, khẽ bên tai tôi:

“Sao? Khó chịu à?”

Tôi quay đầu lại, chớp mắt: “Gì cơ?”

Tạ Tiêu: “Không có gì.”

Tôi: “Ồ.”

Vừa quay đầu lại thì thấy con bồ nông ngu ngu đang chằm chằm vào tôi.

11

Không ổn rồi!!

“Tao không ăn mày, đừng có kẹp bậy.”

Không ngờ tôi lại bật thốt ra miệng.

Tôi nghe thấy giọng của nó.

Con bồ nông liếc tôi một cái:

“Cho thử miếng thôi mà?”

Tôi: “Không .”

Bồ nông: “Tao cái gì cũng muốn thử. Một miếng thôi, thiệt mà.”

Nó lại tôi.

Còn Tô Tô thì mắt ánh lên vẻ hả hê thấy rõ.

“Không sao đâu Giang, bồ nông không ăn thịt người đâu.”

Tôi: “Vậy thì…”

Chưa hết câu, đã thấy người đàn ông phía sau tôi rút súng mê ra, nhắm thẳng vào con bồ nông.

“Cút.”

Tôi đơ người, chớp mắt.

Bồ nông: “Biến liền biến liền.”

“Lần sau thử tiếp.”

Con bồ nông bay mất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn tôi tùy tiện hái thêm ít trái cây dọc đường rồi quay về chòi tranh.

【Không thể nào không thể nào, tôi ship rồi!!!】

【Cảnh vừa nãy ngọt xỉu luôn á, ai để ý ánh mắt Tạ Tiêu Giang Miên chưa hả?】

【Tưởng tượng ra một phân cảnh: Thái tử gia lạnh lùng liếc một cái — ‘Phụ nữ của ta mà mày cũng dám vào?’ Bồ nông: ‘Biến đây, biến đây!’】

【Mà công nhận, mấy con vật trên đảo này … không thông minh lắm ha?】

【Ai lúc trước bảo Tô Tô là “người vật thích” ấy nhỉ? Cười ngất. Nói Giang Miên cố lập hình tượng, chứ bả kia cũng đang gồng vai diễn còn gì!】

12

Vừa quay lại chòi tranh, từ xa tôi đã thấy xe địa hình và vài nhân viên mặc áo khoác đỏ.

Thấy mọi người vẫn bình an vô sự, đạo diễn mới thở phào một hơi.

Trời biết hôm qua lúc xem livestream thấy Tạ Tiêu chạm mặt cá sấu, ông ta còn tưởng đời mình tới luôn rồi.

Nhà họ Tạ nửa đêm cử người tìm ông ta ngay lập tức.

Vừa sáng sớm nay, ông ta đã vội lên thuyền đến đảo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì thật thì tiêu.

Ban đầu chỉ là muốn chương trình mới lạ, kiểu mấy nam nữ độc thân sống sót trên hoang đảo sẽ dễ phát sinh… lửa .

Rating đúng là cao thật, giờ thì ông ta chẳng dám chơi mạo hiểm nữa.

Chứ mà có chuyện gì thì coi như đời ông xong luôn.

May mà cũng hoàn thành xong tập quay đầu tiên.

Nghĩ đến đó, ông ta lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng :

“Các thầy à, xin lỗi mọi người. Bên tôi đã sơ suất không khảo sát kỹ, không ngờ trong hồ lại có cá sấu.

“Vì sự an toàn của mọi người, không thể tiếp tục ở lại đây nữa.”

Mọi người nghe đều mừng rỡ.

Vương Nguyệt còn thẳng thắn luôn:

“Tôi thì sớm đã không muốn ở lại cái chỗ này rồi.”

Cả đám cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn, lẳng lặng kéo vali lên thuyền rời đảo.

Về đến thành phố A, livestream vẫn còn tiếp tục.

Quay xong cảnh mọi người rời khỏi, tập này chính thức kết thúc.

Tập tiếp theo sẽ quay vào sáng mai, còn tối nay mọi người có thể về nghỉ ngơi.

Ai cũng có người tới đón — xem xong livestream, biết đảo có cá sấu, gì ai dám để thân nhân đi một mình nữa?

Chỉ có nguyên chủ là nhi.

Xung quanh toàn là âm thanh khóc lóc nghẹn ngào.

Ba mẹ Vương Nguyệt ôm lấy ta khóc to không ngừng.

Đạo diễn đứng bên cạnh chỉ muốn chui xuống đất luôn cho xong.

Tôi đứng một bên, thấy Tần Bạch tôi một cái, trong mắt như hiện lên chút áy náy.

Còn tôi chẳng biết gì, cúi đầu mũi giày, phát ngơ.

Bất chợt trời đổ mưa lớn.

Tôi vẫn đứng yên bất .

Tưới chút nước cho đầu óc cũng tốt.

Bọn capybara chúng tôi thích lắm.

Tần Bạch khẽ nhíu mày:

“Giang Miên, đừng bày ra cái bộ dạng này, người ta phát ngán.”

Tôi chớp mắt.

Có mấy người… còn điên hơn cả bồ nông nữa đó.

Tôi đơn giản chỉ thích tưới đầu thôi mà.

Vốn dĩ chúng tôi là sinh vật thích ngâm mình dưới nước, thích bị mưa tạt mà.

Tạ Tiêu từ đối diện cầm dù đen đi đến, rồi dừng lại trước mặt tôi.

Sau đó… ta ném cái dù đi.

Tôi ngơ ngác ta, thấy mỉm :

“Không hiểu, tôi tôn trọng.”

Anh ấy… tôi khóc mất.

Anh hiểu tôi.

Tôi bắt đầu thích Tạ Tiêu rồi.

Đạo diễn cũng tranh thủ lên tiếng:

“Mọi người theo quản lý về nghỉ ngơi trước đi. Mai gặp.”

Tôi gật đầu, phát hiện chị Lý vẫn chưa tới.

Lặng lẽ bước lại gần quản lý của Tô Tô.

Bọn capybara như chúng tôi mà, ai cho bú thì theo người đó.

Không phân biệt.

Không tìm mẹ ruột thì chọn đại một người cũng .

Mà quản lý của Tô Tô… đứng gần tôi nhất.

Là cũng .

Không là… cũng .

Quản lý của Tô Tô trợn mắt:

“Cô tìm tôi gì? Quản lý của đâu?”

Tôi: “Chưa đến.”

Cô ta: ……

Bình luận nổ tung:

【Cười xỉu hahahahaha, trạng thái tinh thần quá dẫn đầu rồi đó.】

【Miễn là quản lý, ai cũng , không thì cũng đúng không?】

【Ai cũng mà ha ha ha ha, mai sáng ai chả phải đến trường quay tiếp.】

Tạ Tiêu bước lại gần:

“Đi thôi, tôi đưa về. Quản lý của còn chưa đến mà.”

Tôi: “Được.”

Không phải quản lý cũng .

Có người đưa về là .

13

Tổ chương trình livestream từ sớm.

Lần này để đảm bảo an toàn, địa điểm quay chuyển về một căn biệt thự lớn giữa trung tâm thành phố.

Nhìn là biết đã bỏ tiền lớn để .

Khi tôi đến, ngoại trừ Tần Bạch và Tô Tô vẫn chưa xuất hiện, những người còn lại đều đã có mặt.

Đạo diễn hơi ngượng ngùng:

“Làm phiền các thầy chờ thêm một chút ạ.”

Tần Bạch và Tô Tô xuất hiện sau cùng, cả hai trông… có gì đó là lạ.

Vương Nguyệt kéo tay tôi, thì thào đầy hóng hớt:

“Cô có thấy vết đỏ trên cổ Tô Tô không? Dày phấn mà còn không che nổi.”

Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác qua một cái.

Thì ra loài người… cũng cắn nhau à.

Tôi lơ luôn ánh đắc ý mà Tô Tô liếc sang phía tôi.

Nhân viên bước ra, phát nhiệm vụ.

Hôm nay nhiệm vụ là chuẩn bị bữa tối, tổ đội bữa tối dưới ánh nến.

Vương Nguyệt lập tức chọn tôi đồng đội.

Lá thăm rút là: “Tráng miệng sau bữa ăn.”

Tôi ôm đĩa, còn Vương Nguyệt là người trực tiếp .

Đập trứng — cả vỏ rơi vô tô.

Tôi lặng lẽ cầm đũa gắp từng mảnh vỏ ra.

Đổ bột mì — bột rơi tung tóe đầy sàn.

Tôi rút máy hút bụi ra dọn.

Vương Nguyệt càng lúc càng căng thẳng. Cuối cùng cũng xong một cái bánh, đang hí hửng bê cho tôi xem…

Thì bị Tô Tô ở phía sau “vô ” va phải.

Cái bánh ụp thẳng lên tạp dề tôi.

Vương Nguyệt như muốn trời sập:

“Chết rồi chết rồi, nửa đêm tôi chắc muốn quay lại tát mình một phát quá.”

“Thật sự xin lỗi.”

Tôi biết ấy không cố ý, gật đầu:

“Không sao.”

Rồi bốc một miếng bánh lên, đưa cho Vương Nguyệt.

“Vị cũng ngon đấy chứ.”

Mắt Vương Nguyệt sáng bừng lên.

Quay lại cái mới, lần này cẩn thận từng chút một.

Bình luận nổ tung:

【Tiểu thư mà còn tay chân vào việc bếp núc nữa à? Thế cũng có người muốn lấy hả?】

【Ủa xin lỗi, nhà người ta có giúp việc nha. Còn Tần Bạch bên kia bếp tung tóe, nồi còn bị cái bát đập vỡ, có ai chửi ảnh không? Nấu ăn là tiêu chuẩn chọn vợ hả?】

【Mấy ở trên đừng quá đáng, Vương Nguyệt đã thấy có lỗi rõ ràng rồi còn gì.】

【Hơn nữa thẳng ra, các ông cũng đâu có cơ hội cưới tiểu thư đâu, tức gì ?】

【Giang Miên giữ vững tâm lý đến mức muốn mời về mẹ tôi luôn.】

【Thật luôn, coi đến mấy đoạn đó là tôi tức muốn nổ phổi, mà Giang Miên vẫn bình tĩnh vô đối.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...