Trong bầu không khí đó, mọi người đều đang hò reo, ống kính cũng chĩa vào tôi.
Nhưng điều duy nhất tôi biết là, tôi CMN không muốn kết hôn, có kết hôn cũng không phải với Lâm Việt.
Vì , tôi nắm lấy tay ta, lắc mạnh:
“Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn Lâm tổng đã cho em vinh dự này! Trước đây chúng ta chỉ là đối tác, bây giờ lại muốn trở thành đời của em, thật là đột ngột quá, bây giờ em không biết gì, đầu óc trống rỗng. Dự án này quá lớn! Anh đánh úp bất ngờ, em cũng không kịp chuẩn bị. Nào nào nào, chúng ta vào trong ngồi chuyện đã – Ơ, muộn rồi, mọi người cũng mau vào ăn cơm đi, lên món chưa?”
Sắc mặt Lâm Việt rõ ràng không vui, những người khác cũng đại khái hiểu màn cầu hôn này không thuận lợi, dù sao tôi cũng đã cho ta đủ mặt mũi, lại không mất mặt, họ đi du lịch công ty thì cứ ăn uống thoải mái, vui vẻ kéo nhau vào nhà hàng của khách sạn.
Lâm Việt hơi khó xử khi đối mặt với tôi, giả vờ như mình vẫn là rể đàng hoàng, đi qua tiếp đãi khách.
Tống Minh tiến lại gần, có vẻ như muốn trách móc tôi vài câu.
Tôi nhanh chóng lạnh mặt: “Lâm Việt có ý gì , hôm nay ta không cho em mặt mũi chút nào.”
Tống Minh ngẩn người: “Hả? Sao lại là cậu ta không cho em mặt mũi?”
“Chuyện cầu hôn quan trọng như , ta mà không báo trước cho tôi, đến cả quay phim còn ăn mặc chỉnh tề hơn tôi, tôi đứng trong khung cảnh này trông lạc quẻ quá, tôi đăng lên mạng người ta còn tưởng tôi photoshop mình vào đấy, tôi sống ảo.”
“Chỉ vì thôi sao?” Tống Minh cạn lời, “Cậu ta chuẩn bị cầu hôn cả tháng trời, chạy đôn chạy đáo hết hơn ba trăm vạn, còn dặn chúng tôi đừng để lộ tin tức!”
“Tôi đâu phải ta, ta cầu hôn gì?” Tôi lạnh lùng .
“Chẳng phải vì công ty giải trí của em có nhiều phi công trẻ, nên cậu ta sốt ruột sao?”
“Anh ta sốt ruột thì ta chuẩn bị màn cầu hôn hoành tráng như à? Vậy ta không nghĩ đến việc bị từ chối sao? Làm việc không cẩn thận, kế hoạch quá sơ sài! Tôi vốn tưởng ta là người rất ổn định, không ngờ…” Tôi lắc đầu, “Quá hấp tấp, quá bốc đồng.”
Tống Minh nghe tôi thế mà còn quay ra trách Lâm Việt, hoàn toàn không theo kịp logic của tôi.
Một lúc sau, hắn ta ngây người ra, ậm ừ một tiếng, rồi cất tiếng: “Em từ chối cậu ta trước mặt bao nhiêu người,cậu ta mất mặt lắm đấy!”
Tôi có một điểm tốt, đó là tôi không bao giờ tự dày vò bản thân:
“Đây không phải lỗi của tôi, hoàn toàn là vấn đề của ta. Đầu tiên, ta nên hỏi riêng tôi, nếu tôi từ chối, ta chỉ buồn thôi chứ không đến mức mất mặt. Thứ hai, ta không hề có phương án dự phòng, bị từ chối rồi thì sao gỡ gạc lại , mất mặt là do ta tự chuốc lấy.
“Nhưng ta dám , chứng tỏ ta rất tự tin với tôi, trong thâm tâm ta nghĩ rằng chỉ cần ta mở miệng, tôi sẽ đồng ý, ta coi tôi là cái gì? Anh ta có phải coi thường tôi, coi tôi như đồ chơi không?!”
Tống Minh thấy tôi càng càng tức, vội vàng an ủi:
“Tất nhiên là không! Sao có thể chứ! Em hiểu lầm cậu ta rồi, cậu ta thật lòng thích em nên mới .”
“Vậy thì EQ của ta quá thấp.” Tôi không chấp nhận bất kỳ sự ép buộc đạo đức nào, hôm nay dù là Ngọc Hoàng đại đế đến đây thì lỗi cũng hoàn toàn thuộc về Lâm Việt, tôi đã nể mặt ta lắm rồi.
Thấy tôi cứng rắn như , Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi tẩy não: “EQ của cậu ta thấp, em cũng nên bao dung cho cậu ta một chút… Hai người quen biết bao nhiêu năm rồi, cậu ta đối xử với em thế nào chúng tôi đều thấy, em cứ đồng ý với cậu ta đi.”
“Chuyện của chúng tôi, còn rõ hơn tôi à? Anh thương ta như thì cưới ta đi, dù sao bối cảnh đám cưới cũng đã chuẩn bị xong rồi, đồ may sẵn cả đấy, tôi đặt cho bộ vest may đo luôn nhé.”
Tống Minh như muốn khóc: “Tâm Nhu, tôi đâu phải gay! Tôi với cậu ta là em tốt thuần khiết, sao em có thể nghĩ về tôi như !”
Tôi mắng Tống Minh một trận tơi bời, đúng lúc Lâm Việt đến tìm tôi, Tống Minh như thấy vị cứu tinh liền bỏ chạy, còn rất cẩn thận không giao tiếp bằng mắt với ta, sợ bị hiểu lầm là gay.
Tôi đang bực mình, chưa xả giận xong, liền ra hiệu cho Lâm Việt vào phòng họp với tôi, tiếp tục mắng ta: “Hôm nay có ý gì?”
“Anh còn có thể có ý gì nữa, hửm?” Lâm Việt ngồi xuống ghế sofa, lấy t.h.u.ố.c lá ra, rồi lại không dám châm, chỉ kẹp ở đầu ngón tay nghịch, “Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, em không nên cho một lời hứa hẹn sao?”
“Lời hứa hẹn gì? Chúng ta còn chưa đương, tại sao lại nhảy cóc đến chuyện kết hôn?”
“Còn chưa đương, hừ.” Tay Lâm Việt kẹp t.h.u.ố.c lá hơi run, “Vậy những năm qua chúng ta là gì? Anh nấu cơm cho em, em muốn đi đâu đều lái xe đưa đón, cùng em đi chơi khắp nơi, năm 2019 bố em nhập viện phẫu thuật, em ở nước ngoài không về , ở bệnh viện ngày đêm chăm sóc bố em!”
“Vậy em không hề vun vén cho sao? Hả?” Tôi hỏi ngược lại, “Chiếc Harley của là em mua, đồng hồ, vest, giày da của không phải em mua thì cũng là em chọn, mỗi lần em ra ngoài đều mua quà cho , muốn ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, em đặt mấy trăm ly gửi đến công ty , từ trên xuống dưới ai cũng có một ly, muốn gì, em không phải đều đáp ứng ngay sao? Em còn chưa đủ chu đáo?”
Lâm Việt bình tĩnh hơn một chút, vẫn rất thất vọng: “Em tự nghe lại xem, giống như một tên tra nam . Em chỉ đang quyến rũ , coi là lốp dự phòng.”
Bạn thấy sao?