Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 8

Chương 8

Tôi đảo mắt: “Vậy cậu định không về nhà? Ở ngoài tự mình bươn chải à?”

“Tao sắp vào đoàn phim đóng phim ngắn rồi, quản lý của Hoa Huệ đã liên hệ với tao.”

Tôi khịt mũi: “Bà chủ của Hoa Huệ chính là chị đại của họ, cậu vào đó vừa không có tài nguyên vừa không có chỗ dựa, hơn nữa gương mặt của cậu lại cùng kiểu với bà ta, người ta sao có thể nâng đỡ cậu chứ? Cả đời này cậu chỉ có thể kẻ dưới. Hơn nữa, Hoa Huệ rất nhiều tiệc rượu, cậu có nhẫn tâm đi ngủ với mấy ông chủ mỏ than không?”

Lâm Tĩnh cứng họng.

Cô tiểu thư này, tuy ở trường ngang ngược, ỷ vào họ Lâm mà vênh váo, rời khỏi trai ta thì chẳng là cái thá gì, chỉ là một con bé không có chút kinh nghiệm xã hội.

Tôi tính toán một chút: “Tôi về chuyện với trai cậu, mở cho cậu một công ty.”

“Anh ấy sẽ đồng ý sao?”

“Anh ấy không mở thì tôi mở cho cậu, chưa.” Tôi hừ lạnh một tiếng, rời đi dưới ánh mắt kính sợ của Lâm Tĩnh.

Đến chỗ Lâm Việt, tôi đổi cách : “Cậu ấy nhất quyết muốn vào showbiz.”

“Cái giới đó loạn lắm.” Lâm Việt hút thuốc liên tục.

“Hay là thế này, em mở cho cậu ấy một công ty, tìm một quản lý dẫn dắt cậu ấy. Thay vì để cậu ấy ra ngoài cầu cạnh người khác, chi bằng chiều theo ý cậu ấy, giám sát cậu ấy, quản lý cậu ấy.”

Lâm Việt tôi với ánh mắt đầy biết ơn: “Em cứ đi, tiền đầu tư.”

“Chuyện này có bao nhiêu tiền chứ, nhúng tay vào showbiz người ta cho, em tự lo liệu , em thực sự có hứng thú với mảng này.”

Giới tư bản cũng có chuỗi khinh thường, những ông lớn chẳng thèm để mắt đến showbiz.

Tôi không quan tâm đến danh tiếng của ta, tôi chỉ đơn giản là không muốn ta nhúng tay vào, tôi muốn nắm Lâm Tĩnh trong tay mình.

Cuối cùng, nhờ sự dàn xếp của tôi, tôi đã đưa Lâm Tĩnh về nhà họ Lâm thành công.

Mẹ Lâm nước mắt lưng tròng: “Tâm Nhu, cháu thật là tốt quá, thật là giỏi giang… Cảm ơn cháu nhé.” Bà ta ép Lâm Tĩnh cúi đầu chào tôi.

“Nhờ có Tâm Nhu dọn dẹp bãi chiến trường cho con, sau này con còn dám hỗn láo với ấy nữa.” Lâm Việt nghiêm mặt quát em .

Lâm Tĩnh đương nhiên không dám hỗn láo với tôi nữa.

Bởi vì tôi đã mở một công ty và ký hợp đồng với ta, trở thành sếp của ta.

Tôi dặn dò riêng với quản lý mà tôi đào về: “Cứ dẫn dắt qua loa thôi, cũng không cần quá để tâm, đây là một tiểu thư nhà giàu, gia đình mong ấy sớm lấy chồng.”

Nhưng mà Lâm Tĩnh thật sự đỉnh đấy, tôi ngấm ngầm chơi xấu ta như , mà năm thứ hai ta vẫn nổi tiếng nhờ hai bộ phim.

Tôi cũng chấp nhận, dù sao tôi với ta ăn chia tám hai, tiền đều chui vào túi tôi.

Tôi ghét Lâm Tĩnh, tôi không thể ngơ với tiền, như là không có đạo đức.

, tôi để quản lý sắp xếp lịch trình cho ta kín mít, ta vất vả đóng phim, tham gia chương trình giải trí, mỗi tháng kiếm cho tôi mười mấy triệu.

Tôi lại lấy danh tiếng của ta để huy 4,8 tỷ trên thị trường, tuyển một đám em trai trẻ đẹp về công ty nuôi.

Sau đó, tôi hình thành thói quen mỗi khi áp lực lớn là chạy đến công ty giải trí.

Nhìn thấy một đám em trai trẻ đẹp tranh nhau gọi tôi là chị, còn bóng gió muốn cùng tôi đóng phim đêm khuya, tâm trạng tôi liền tốt lên, tuổi trẻ thật tốt~

Cảm ơn Lâm Tĩnh.

10

Đúng lúc sự nghiệp của tôi đang phát triển rực rỡ, Lâm Việt gọi điện rủ tôi đi du lịch.

Công ty của ta mỗi năm đều có chuyến du lịch công ty, mấy năm nay chúng tôi khá thân thiết, ta luôn rủ tôi đi cùng.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, tôi không nghi ngờ gì, thu dọn đồ đạc rồi đi luôn.

Thực ra bây giờ tôi không còn hận ta nhiều nữa, dù sao ta cũng là thùng vàng đầu tiên của tôi – ta không chỉ đưa tiền cho tôi, mà còn dẫn cả gia đình và bè cùng nhau đưa tiền cho tôi, đây đâu phải tra nam, Phật Bà Quan Âm trên núi Phổ Đà cũng không linh nghiệm bằng ta.

Mùng một Tết tôi đều đến nhà ta chúc Tết trước, sau đó mới đến chùa thắp hương.

Tôi có quan hệ tốt với ta còn một lý do rất lớn nữa là, hiện tại tôi với ta không có bất kỳ ràng buộc cảm nào, chỉ là bè bình thường trên thương trường.

Thỉnh thoảng trò chuyện, uống trà, trao đổi thông tin, xem gần đây đầu tư gì kiếm lời, có thể đầu cơ trục lợi.

Cuộc sống của chúng tôi – những người đứng đầu công ty – thường là như .

, tôi không cầu Lâm Việt quá nhiều, chỉ cần ta không bắt tôi giặt giũ, nấu nướng, hầm canh, rồi mấy chuyện mang thai, sảy thai, thế thân các kiểu, thì tôi có thể hòa thuận, chung sống với ta rất vui vẻ.

Nhưng đời người đâu ai biết trước chữ ngờ.

Tôi lái xe đến khách sạn mà ta đã đặt, phát hiện bãi cỏ đó phủ đầy hoa hồng màu hồng.

Không phải kiểu một bó một bó hoa tươi đơn giản, mà là kiểu đã trang trí hoành tráng, tốn kém, tạo hình chính là một bông hồng khổng lồ cao hơn ba mươi mét, một khung cảnh rất lãng mạn.

Anh ta cầm một bó hoa hồng đính hạt đứng ở bên dưới.

Sau đó, bè trong giới của chúng tôi, mẹ Lâm, Lâm Tĩnh, nhân viên công ty của ta, tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, ai nấy đều tôi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Các ơi, tôi cứ tưởng là đi chơi biển, nên đi dép lê, còn không thèm sơn móng tay.

Lâm Việt ăn mặc bảnh bao, đặc biệt tóc rất đẹp, tay cầm bó hoa tiến lên phía trước:

“Tâm Nhu, trước đây không giỏi chuyện với con , cũng chẳng hiểu gì về đương, em là đầu tiên chịu khó dạy dỗ , dẫn dắt . Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể trò chuyện với một nhiều như , ở bên em luôn cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ muốn kéo dài hạnh phúc này, em có đồng ý lấy không?”

Nói xong, ta quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn kim cương.

Tôi c.h.ế.t lặng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...