Quên , trong nguyên tác, Đường Tâm Nhu không chỉ hầu hạ Lâm Việt, mà còn hầu hạ mẹ Lâm Việt, thay đổi đủ cách món ngon cho bà ta, mỗi lần đến thăm còn tặng đồ dưỡng da.
Đãi ngộ mà ấy nhận là không lên tầng hai.
Trong biệt thự có phòng trống của Từ San San, Đường Tâm Nhu không ở lại dù chỉ một đêm.
Tết đầu tiên họ ở bên nhau, Đường Tâm Nhu bận rộn trong bếp đến nửa đêm, cuối cùng mẹ ta với ấy rằng Lâm Việt đã say rượu ngủ rồi, bảo ấy dọn dẹp xong thì về đi.
Cô ấy một mình bước đi trong tiếng chuông giao thừa, bước đi trong tuyết trắng xóa.
Tối hôm đó, mẹ Lâm mời tôi ở lại, tôi đi theo bà lên lầu, tầng hai trong truyền thuyết: “Thế nào, căn phòng này dì chuẩn bị riêng cho cháu đấy.”
Tôi cẩn thận xem xét một lượt, cho đến khi bà quý bà này bắt đầu lo lắng: “… Thôi dì ạ, cháu vẫn là nên trở về thì tốt hơn.”
Tôi rất thất vọng xách túi quay người bỏ đi.
Sắc mặt bà ta trong nháy mắt trở nên tái nhợt—Tôi không hài lòng với căn phòng của bà ta, cảm thấy nó không xứng với tôi.
Và cả đời này tôi sẽ không cho bà ta biết tôi không hài lòng ở chỗ nào.
Bà ta phải nơm nớp lo sợ mà đoán, giống như Đường Tâm Nhu trong nguyên tác đoán tâm tư của bà ta .
9
Một thời gian sau, mẹ Lâm lại đến tìm tôi.
Tôi với thư ký: “Nói là tôi đang họp, dẫn bà ấy đến phòng khách chờ.”
“Vâng, Đường tổng.”
Tôi cũng không có ý xấu gì, chỉ là muốn cho bà ta leo cây, không muốn bà ta vừa gọi là tôi đã chạy đến như chó, nguyên tác liên quan đến bà ta đều là những tiết cẩu huyết.
Tôi cố gắng phấn đấu như , chính là hy vọng khi họ tìm tôi để đấu đá, ít nhất cũng phải qua bảo vệ và thư ký.
Kể cả bà ta muốn ném cho tôi mười triệu tệ để tôi rời xa con trai bà ta, bên cạnh tôi cũng phải có luật sư, như hình ảnh sẽ đẹp hơn rất nhiều, phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi chơi điện thoại một lúc, rồi ra ngoài tìm bà ta: “Chào dì ạ, cháu vừa họp xong.”
Trên tay bà Lâm cầm một chiếc nồi sứ: “Nghe cháu hay bị đau bụng, dì hầm cho cháu ít yến chưng đường phèn bổ khí huyết.”
“Khách sáo thế này, có chuyện gì ạ?”
“A Việt và Tĩnh Tĩnh cãi nhau rồi.” Bà ấy thở dài , “Tĩnh Tĩnh một lòng muốn vào showbiz, muốn minh tinh, còn A Việt thì kiên quyết muốn đưa con bé ra nước ngoài học hành cho tử tế.”
“Ừm, chuyện này cháu biết.”
Không chỉ biết, mà ban đầu còn là tôi đề nghị Lâm Việt đưa Lâm Tĩnh ra nước ngoài, sau đó cũng không ít lần thêm dầu vào lửa.
“A Việt thật là, cứ ép người ta gì không biết, minh tinh thì có gì không tốt chứ?”
“Giới giải trí quan hệ nam nữ phức tạp lắm.”
Bà Lâm đổi giọng: “Tĩnh Tĩnh đã cãi nhau với trai nó mấy lần rồi, A Việt không hề nhượng bộ, hôm nay đáng lẽ con bé phải bay sang Mỹ, kết quả lại bỏ nhà ra đi! Đến giờ vẫn chưa liên lạc . Cháu là cùng phòng với nó, cháu có biết con bé chạy đi đâu không?”
Tôi xoay xoay cây bút: “Dì đừng lo lắng, cháu thử liên lạc với cậu ấy xem sao.”
Tôi lập tức quay sang hỏi mấy đứa cùng phòng cũ, hỏi xem Lâm Tĩnh đang ở đâu.
Trong nguyên tác, bọn họ thường xuyên cùng Lâm Tĩnh bắt nạt tôi, vì tôi quyến rũ trai người ta, trơ trẽn l.à.m t.ì.n.h nhân cho người ta.
Sau khi tôi xuyên không đến, hình đã khá hơn nhiều: Tôi cùng phó giáo sư Từ mở công ty – Từ Tri Thu năm nay quả nhiên thăng chức giáo sư – còn bọn họ tốt nghiệp rồi xin việc khó khăn.
Tôi tuyển dụng hai người trong số đó có điều kiện gia đình bình thường, trở thành sếp của họ.
Bây giờ họ gọi tôi là Đường tổng.
Tôi nhắn tin cho họ, họ nhanh chóng gửi định vị của Lâm Tĩnh cho tôi, tôi lái xe đến đó, Lâm Tĩnh đang ở trong khách sạn khóc lóc: “Đừng tưởng tôi không biết, đều là do con hồ ly tinh nhà mày xúi giục trai tao!”
“Tôi chỉ thuận miệng một câu thôi, sao tôi biết ấy lại để tâm chứ?” Tôi tỏ vẻ vô tội.
“Chỉ tại chúng ta là cùng phòng, bây giờ ấy cứ đem tao ra so sánh với mày!” Lâm Tĩnh vừa khóc vừa lau nước mắt, lớp trang điểm đậm cũng lem luốc.
“Có gì mà phải so sánh? Cậu là cái tầm nào mà đem ra so với tôi? Năm tư đại học, cậu đang bận cãi nhau với đám con trai, còn tôi đang tung hoành chốn thương trường, à.”
Tôi dựa người vào ghế sô pha, vắt chéo chân, ra sức thao túng ta, “– Bây giờ cậu định thế nào, quyết tâm vào showbiz à?”
“Tao sẽ không đi học đâu! Học hành để gì? Chính mày cũng bỏ học giữa chừng đấy thôi!”
Tôi rót cho mình một tách trà Long Tĩnh: “Bằng tốt nghiệp tôi vẫn lấy đấy, còn đại diện sinh viên ưu tú phát biểu nữa.”
“Dù sao tao cũng muốn đi đóng phim!” Lâm Tĩnh với vẻ kiên định khiến tôi không biết gì.
Cô ta khiến tôi bắt đầu tin vào số phận.
Có lẽ ta thực sự có số ảnh hậu.
Bạn thấy sao?