Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 6

Chương 6

Sau khi về, tôi thực sự gửi tài liệu dự án và giới thiệu công ty cho Tống Minh:

“Gói này là Lâm tổng cũng đang sử dụng, có thể tìm hiểu, hỏi ấy về hình sử dụng.”

Tống Minh là người rất háo sắc, tôi bóng gió rằng chúng tôi có thể đảm bảo trải nghiệm t.ì.n.h d.ụ.c của ta rất tốt, ta rất vui vẻ liền ký hợp đồng với tôi.

Tôi đi chơi với bè của Lâm Việt vài lần, biến tất cả bọn họ thành khách hàng của mình.

Đây cũng là điều tôi không thể hiểu nổi ở nữ chính truyện ngược: đã có thể tiếp cận với nguồn lực của giới thượng lưu, mà chẳng gì cả, dường như ngoài việc bị ngược đãi ra thì chẳng nghĩ gì khác.

Dù sao mọi người cũng đều nghĩ đang đào mỏ đàn ông, thì cứ đào thật mạnh vào, khách sáo gì!

Cuối năm chia cổ tức, tôi mua một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, ngày chuyển nhà, tôi đặc biệt mời Lâm Việt đến ăn cơm, dẫn ta đi tham quan khắp nơi.

“Vừa tốt nghiệp đã có thể mua nhà ở khu Tụng Viên, em chắc hẳn là người xuất sắc nhất trong khóa của mình.”

Ánh mắt Lâm Việt đầy vẻ tán thưởng.

Tôi mà không .

Sao tôi biết căn nhà này tốt chứ? Không phải là do ta chọn sao?

Trong nguyên tác, có lẽ khoảng thời gian này, Lâm Việt đã sắp xếp cho Đường Tâm Nhu ở đây.

Ba năm sau, bạch nguyệt quang trở về, Đường Tâm Nhu chỉ xách theo một chiếc vali rời đi, ấy rời khỏi căn biệt thự xa hoa này, trong lòng chỉ có đã mất của mình.

—Sao ấy không nghĩ đến ba năm thanh xuân đã mất đi?

Ít nhất cũng phải đòi căn hộ chứ!

Tôi ném sổ đỏ lên bàn trà, xuống dòng sông lấp lánh qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Việt còn muốn mời tôi một ly rượu sâm panh.

Tuyệt!

8

Đầu xuân, tôi bận rộn tìm kiếm nhà đầu tư, tôi đã gặp mẹ của ta trong bữa tiệc tối ở nhà Lâm Việt.

“Đây chắc là Đường tiểu thư phải không? Lúc nào cũng nghe Lâm Việt nhắc đến cháu, dì muốn gặp cháu mà mãi chẳng hẹn .” Bà phu nhân trang điểm lộng lẫy tươi niềm nở với tôi.

Tôi cũng niềm nở đáp lại: “Là lỗi của cháu ạ. Đáng lẽ tuần trước cháu phải đến thăm dì, đột nhiên có việc, thực sự không thể thoát ra .”

“Cô ấy vinh danh là Đại biểu Thanh niên Xuất sắc của thành phố, phải đến thành phố dự họp.” Lâm Việt đứng bên cạnh giới thiệu với mẹ mình.

Mắt bà Lâm mở to: “A Việt, con gặp ưu tú như ở đâu thế? Giỏi quá, trông còn trẻ nữa chứ.”

“Cháu là cùng phòng với Lâm Tĩnh, lúc đầu Lâm tiên sinh bắt chuyện với cháu, là vì cháu trông rất giống một người cũ của ấy, khiến ấy cảm thấy rất thân thiết.” Nói rồi, tôi về phía Lâm Việt.

Lâm Việt vội ho khan hai tiếng, nháy mắt với mẹ.

Bà Lâm : “Ồ, cháu San San đấy à. San San là hàng xóm cũ của nhà dì, con bé ấy, tính cách quá phóng khoáng, quá ích kỷ, không chín chắn như cháu. Hai đứa có nét hao hao nhau, phụ nữ mà, dù sao cũng là khí chất.”

Ôi chao.

Tôi nhớ đến việc trong nguyên tác, mỗi lần gặp tôi, bà Lâm đều tỏ vẻ cao quý, còn bỏ tiền ra để tôi rời xa con trai bà ta, trong lòng thấy rất buồn .

Từ San San vốn là con dâu lý tưởng trong lòng bà ta, còn tôi, kẻ giả mạo này, khiến bà ta cảm thấy mất mặt.

Ban đầu bà ta chỉ muốn đuổi tôi đi, sau này thực sự không đuổi , thì ngày nào cũng bắt bẻ, không thì chê tôi nấu ăn cho nhiều muối, không tốt cho sức khỏe; không thì chê quần áo bà ta giặt không dùng đủ hương liệu tự nhiên, khiến bà ta bị dị ứng.

Tóm lại tôi là mẹ kế của Lâm Việt, còn bà ta là mẹ ruột của ta.

Mẹ ruột cảm thấy mẹ kế hầu hạ không tốt, hận không thể tự mình ra tay.

Mỗi lần về biệt thự, tôi giống như một người hầu, nhà cao cửa rộng như , tôi ăn hai quả mận khô, cũng phải sắc mặt bà ta.

Nói là keo kiệt thì không bằng là thao túng, điên cuồng hạ thấp phẩm giá của , khiến cảm thấy mình không xứng đáng.

Lúc này bà Lâm đang thân mật khoác tay tôi, kéo tôi sang một bên, hóa ra bà ta vội vàng tìm tôi như là vì Lâm Việt đã giới thiệu công nghệ sinh học đen với bà ta.

Bà ta đã hơn năm mươi tuổi, mong muốn kéo dài tuổi xuân càng thêm mãnh liệt.

“Chúng cháu chủ yếu hướng đến những khách hàng trẻ tuổi có giá trị tài sản ròng cao…” Vì người trẻ tuổi không dễ xảy ra chuyện.

“Nhưng cháu và Lâm Việt là tốt, nếu dì có nhu cầu về mặt này, cháu chắc chắn sẽ cố gắng đáp ứng.” Tiền đưa đến tận cửa, không kiếm thì phí.

“Chỉ là cháu không thể đảm bảo hiệu quả tốt như , chăm sóc hàng ngày cũng không thể thay thế bệnh viện.” Bình thường thì cứ dưỡng da, có chuyện gì thì lập tức đưa vào viện, mua thêm vài cái bảo hiểm cho bà ta nữa.

Trong lòng tôi đã có một bộ phương án tùy chỉnh hoàn chỉnh.

Mẹ Lâm nhiệt : “Không sao, dì muốn thử.”

Vậy tôi còn nữa? Tất nhiên là vừa khóc vừa ký hợp đồng, vì bà ta tuổi cao nên tôi còn nhân đôi giá, kiếm bốn triệu tệ một năm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...