Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 5

Chương 5

Tôi vẫn không hiểu tại sao nữ chính trong truyện ngược luyến luôn chăm sóc đàn ông, dường như có một kiểu huấn luyện của người Đông Á trong đó – Yêu ai thì hãy mẹ của người đó. Điều này cũng coi là một đức tính tốt đẹp phổ biến của phụ nữ.

Nhưng nếu đó thực sự là đức tính tốt đẹp, tại sao đàn ông không tự mình thực hành?

Tại sao đàn ông không hậu phương vững chắc cho phụ nữ, mà phải ra ngoài phấn đấu sự nghiệp, rồi khi giàu sang phú quý thì lại ong bướm bên ngoài?

Tôi ngưỡng mộ những người vợ đảm đang, tôi không , tôi không thích chăm sóc người khác, đặc biệt là đàn ông, đàn ông thì có liên quan gì đến tôi? Muốn tôi “xuân tàm đến c.h.ế.t tơ vẫn còn, nến tàn tro rơi lệ mới ngừng” sao?

Thời gian của tôi cũng rất quý giá, vì tôi chọn giống như họ, tiền, của cải, ham muốn quyền lực, còn tham lam sắc đẹp tuổi trẻ.

Giống như câu viết trên bìa của bộ tiểu thuyết “Tứ trọng khúc Napoli”:

“Cả cuộc đời tôi, chỉ là một cuộc đấu tranh tầm thường để nâng cao địa vị xã hội.”

Một tháng sau, Lâm Việt chuyển tiền cho tôi, tôi từ chối:

“Em chỉ thôi Lâm tổng, trai của Lâm Tĩnh, em thấy là người tốt, muốn kết với thôi, sao có thể lấy tiền của thật .”

Bông hoa trắng nhỏ Đường Tâm Nhu trong sáng có thể cam tâm nguyện l.à.m t.ì.n.h nhân của với cái giá này, không oán không hận, ra đi không mang theo một xu của .

Tiếng xấu của làng chơi thì phải gánh, mà chẳng lợi lộc gì.

Tôi thì khác.

Tôi kiếm tiền của , còn phải quang minh chính đại thông qua công ty, gột rửa hoàn toàn thân phận thế thân nhân của mình.

Tôi đổi 30 vạn ta đưa thành một chiếc mô tô Harley Davidson tặng lại cho ta, ta vô cùng bất ngờ, vui mừng như một đứa trẻ, ánh mắt tôi long lanh.

Ngày hôm sau, tôi nhận một đống đồ xa xỉ.

Túi xách DIOR mới nhất, vòng cổ Chanel, vòng tay Bulgari.

Tốt lắm, không uổng công tôi dạy ta đàn ông phải hào phóng.

Đường Tâm Nhu, bông hoa trắng nhỏ bé thuần khiết, cách khác, ấy không tiêu nhiều tiền lắm.

Giờ thì hay rồi, ta biết phải tiêu tiền cho tôi.

Trong trò chơi tầm thường của địa vị xã hội, mỗi người đều có giá của riêng mình, là ai, xứng với món quà nào, hưởng sự đối xử ra sao.

“Em tặng quà cho , vì là khách hàng lớn của chúng em.” Tôi gửi tin nhắn thoại cho ta, “Anh là có ý gì?”

“Chúc mừng em khởi nghiệp thành công.” Giọng Lâm Việt đã không còn lạnh lùng như lúc đầu.

“Vậy thì em xin phép từ chối nhận—cuối tuần em sẽ đưa đi thử chiếc xe mới.”

Khi tôi cùng ta đi đua xe, tôi đã gặp của ta.

“Ồ, đây là ai ? Tiểu nhân của cậu à? Trông giống San San thật đấy!”

Lâm Việt rõ ràng có chút lúng túng.

Tôi thì bình tĩnh lấy danh thiếp từ trong túi đưa cho ta: “Tôi là Đường Tâm Nhu của Saibo Sinh học, xin hỏi xưng hô thế nào ạ?”

Bạn của Lâm Việt liếc chức danh người sáng lập trên danh thiếp, chủ bắt tay tôi: “Tôi họ Tống, tên là Tống Minh.”

Ồ, đây lại là một tên nam phụ não tàn, từ nhỏ của Lâm Việt.

Cảm thấy tiếc cho Lâm Việt và Từ San San, Đường Tâm Nhu thừa nước đục thả câu thật ghê tởm, ấy chỗ nào cũng thấy khó chịu, không xứng với người em tốt của hắn.

Đồng thời cảm thấy Đường Tâm Nhu đã l.à.m t.ì.n.h nhân rồi, Lâm Việt có chuyện gì cũng là lỗi của ấy, sai bảo ấy không chút tôn trọng.

Bọn họ ra ngoài uống rượu say khướt, còn phải gọi điện cho ấy, bảo ấy đi đón người.

“Cậu bắt đầu chơi xe từ khi nào thế?” Tống Minh hỏi Lâm Việt.

Lâm Việt tôi: “Tâm Nhu tặng tôi một chiếc Harley.”

Đúng , dù sao cũng là dùng tiền của . Tôi thầm nghĩ, mỉm đoan trang, thục nữ:

“Anh ấy bình thường không có thú vui giải trí gì, cứ việc suốt, tôi thấy ấy hơi căng thẳng quá, nên muốn ấy thử cảm giác tốc độ và sự phấn khích.”

Tống Minh ồ lên một tiếng: “Giỏi đấy, sao không có mỹ nhân nào tặng xe cho tôi thế! Lâm Việt, cậu đúng là có phúc, là phú bà đây mà.”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Tôi và Lâm tổng không có quan hệ như , chúng tôi chỉ có giao dịch ăn thôi.”

Tống Minh vẫn liếc mắt đưa qua lại giữa hai chúng tôi: “Hai người ăn gì thế? Tôi có thể tham gia không?”

“Y tế cao cấp.” Tôi mỉm , “Nếu Tống tiên sinh quan tâm, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi hồ sơ công ty và giới thiệu dự án cho .”

Nghe thấy từ “trợ lý”, Tống Minh cuối cùng cũng tin, vẻ mặt bất cần đời trên mặt cũng biến mất.

Anh ta có thể không lịch sự, sai bảo nhân của Lâm Việt, vì nhân là đồ chơi.

Một người sáng lập trẻ tuổi không có quan hệ cảm, lại có giao dịch ăn thì lại khác.

Đều là người lăn lộn ngoài xã hội, đàn ông rất biết mặt đặt tên.

Mỗi người trong nhóm của họ đều dẫn theo .

Tôi ăn mặc thời trang giống như họ, cả người toàn đồ hiệu, giữa chúng tôi vẫn có sự khác biệt rõ ràng.

Rõ ràng nhất là lúc ăn cơm, Tống Minh mời tôi rượu Mao Đài.

“Tôi không biết uống rượu.” Tôi từ chối.

Tôi biết uống, một chai Mao Đài chẳng là gì, tôi sẽ không uống một giọt rượu nào vì đàn ông, bọn họ có quan hệ gì với tôi chứ.

“Để tôi.” Lâm Việt đứng dậy nhận lấy ly của ta, uống cạn một hơi trước sự cổ vũ của mọi người.

“Ga lăng quá nhỉ.”

“Em dạy tốt đấy.” Lâm Việt cũng rất vui vẻ.

Tôi ngồi bên cạnh ta, ta rất có mặt mũi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...