Trong nguyên tác, tôi nấu ăn cho ta ba năm, ta còn chẳng nhớ tôi thích ăn gì, bạch nguyệt quang vừa về liền gọi một món cá nấu cay bắt tôi đang bị đau bụng kinh phải ăn cùng.
Thấy rõ là không phải trí nhớ kém, mà là không để tâm đến tôi.
Cũng đúng, ai mà đi nhớ một con bé bám dai như đỉa, cam tâm nguyện nô lệ thích ăn gì chứ.
Tôi khuấy bát súp kem gà nấm: “Ăn uống như không tốt cho sức khỏe, phải ý đến dinh dưỡng một chút – Anh nấu ăn cho nhiều kem, nhiều phô mai như , mỡ trong m.á.u có bình thường không?”
“Hả?” Lâm Việt sững người.
“Em thấy thường ngày bận rộn công việc, cũng không có thời gian tập thể dục, ăn uống toàn đồ dầu mỡ lại còn uống rượu, báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước của thế nào?”
Lâm Việt nghiêm túc hẳn lên: “…Cũng tạm ổn.”
“Anh cũng sắp 30 rồi, không còn trẻ nữa, phải ý giữ gìn sức khỏe đấy.”
Lâm Việt sửng sốt, dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị sinh viên thanh thuần như tôi là già.
“Nhưng bây giờ công nghệ sinh học rất phát triển, có thể giúp duy trì trạng thái sinh lý ở tuổi 25, giới đại gia ở Thung lũng Silicon rất ưa chuộng việc có một đội ngũ bác sĩ riêng, dùng đủ loại thuốc bổ và thuốc men để duy trì năng lượng. Khoa của chúng ta có một giáo sư đã triển khai dự án này.”
Ban đầu Lâm Việt không mấy hứng thú, tôi biết tất cả các vấn đề của ta: Mất ngủ, đau dạ dày, dị ứng…
Tôi cứ liên tục tẩy não ta, mắt ta trông thâm quầng, cả người thiếu sức sống, khóe mắt đã có nếp nhăn rồi, rõ ràng là bị nhiễm lạnh vào người! Rồi đến thời điểm chín muồi, tôi giới thiệu Từ Tri Thu cho ta.
Khoa chúng tôi thuộc top những ngành học khó nhất trong nhóm sinh học, hóa học, môi trường và vật liệu. Từ Tri Thu chuyên nghiên cứu về thuốc, kê cho ta một ít thuốc bổ mang về uống.
Anh ta thấy khá ổn, Từ Tri Thu lại lập cho ta một đội ngũ bác sĩ kiêm chuyên gia dinh dưỡng riêng, theo dõi trạng thể chất và tinh thần hàng ngày của ta, rồi cho ta uống thuốc.
Tôi cũng không nhàn rỗi, chạy đôn chạy đáo đăng ký công ty, treo đầu dê bán thịt chó ở khoa của chúng tôi, nhận trợ cấp chính sách khởi nghiệp dành cho sinh viên, dựa vào trường để xin cấp phép các loại giấy tờ.
Đến khi Lâm Việt và Từ Tri Thu ký hợp đồng, tôi đã là nhà đồng sáng lập của Công ty Công nghệ Sinh học Cyber rồi.
“Gần đây thấy cơ thể mình khỏe hơn thật. Ngủ rất ngon, ban ngày thức dậy cũng thấy tỉnh táo, tập trung hơn nên xử lý công việc cũng nhẹ nhàng hơn, mỗi ngày còn có thể tranh thủ thời gian tập thể dục.” Lâm Việt tôi, gương mặt rạng rỡ.
Tôi mỉm với ta: “Em đã với rồi mà, giáo sư Từ là dân chuyên nghiệp.”
“Vậy chi phí cụ thể là bao nhiêu?” Lâm Việt sang ấy.
“Hai triệu.” Từ Tri Thu từ từ cong môi, “Hai triệu một năm.”
6
Sau khi ký hợp đồng đầu tiên, tôi và Từ Tri Thu hẹn nhau đi ăn mừng.
“Sếp của em biết em hợp tác với tôi xong thì nổi trận lôi đình.” Từ Tri Thu với tôi.
Bọn nghiên cứu sinh chúng tôi gọi giáo sư hướng dẫn của mình là sếp.
“Còn có chuyện này nữa sao? Hôm nay ông ta gọi điện bảo em đến lớp học tiếp.”
Giáo sư nghe tôi khởi nghiệp, còn ký hợp đồng lớn với nhà họ Lâm, thái độ liền quay ngoắt 180 độ, chưa bao giờ nhiệt và dễ chuyện như , còn bóng gió hỏi tôi tại sao không tìm ông ta.
Tôi thẳng với ông ta: “Khởi nghiệp, em chỉ cân nhắc hợp tác với nữ. Con tỉ mỉ, cẩn thận, EQ cao, đồng cảm tốt.”
Giáo sư từng trước mặt tôi rằng, khóa sau sẽ không tuyển nữ nữa, con kiểu gì cũng đi bám đại gia, sau này ông ta chỉ tuyển nam thôi.
Từ Tri Thu lại hỏi: “Vậy em có định quay lại không?”
Tôi lắc đầu: “Học hành rốt cuộc cũng là vì công việc, em đã có việc rồi, em có công ty phải quản lý. Em đã với ông ta là có thể hủy học phần của em luôn, em không quan tâm.”
Từ Tri Thu hơi ngạc nhiên, rồi mỉm : “Cho dù ông ta đồng ý, khoa cũng sẽ không đồng ý, khoa còn muốn em đọc diễn văn tốt nghiệp xuất sắc nữa.”
“Chúc sớm thăng chức giáo sư.”
Chúng tôi cụng ly.
Thực ra những gì tôi cũng không khác gì nguyên tác: Chăm sóc Lâm Việt hết lòng, khiến ta thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, không phải lo lắng gì cả.
Điểm khác biệt là, trong nguyên tác tôi tự tay rửa tay nấu canh.
Bây giờ tôi tìm một đội ngũ chuyên nghiệp để , tiện thể kiếm chác một khoản, lại còn trở thành ngôi sao của khoa, từ nay không còn là đứa con yếu đuối phải bỏ học giữa chừng nữa.
Sự hy sinh và cống hiến kiểu mẫu mực của người mẹ là không đáng giá, đàn ông sẽ không vì điều đó.
Vì xen lẫn cảm, đàn ông còn cho rằng đó là sức hút của bản thân họ, họ xứng đáng như , còn thì quá ngây thơ, quá khờ dại.
Bạn thấy sao?