Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 13

Chương 13

Tôi cũng không thêm gì nữa, sau khi vào nhà thì tôi muốn đưa ấy và con đến chỗ chúng tôi du lịch.

Bố mẹ nhà họ Tống đã quen biết tôi từ lâu, rất khách sáo với tôi, cũng không muốn quan tâm đến con dâu này, nên rất dễ dàng đồng ý với cầu của tôi.

Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ có một chiếc vali, bế con cùng tôi bay về ngay trong ngày hôm đó.

Tôi sắp xếp cho ấy ở một căn hộ, tìm người giúp việc đến chăm sóc con, sau đó bảo quản lý của tôi đến trò chuyện công việc với ấy, hướng dẫn ấy, ngày hôm sau ấy đã đi .

Đêm khuya hôm đó, Từ San San gửi cho tôi một tin nhắn WeChat:

“Hôm qua chị cứ tưởng cả đời này mình sẽ sống như , tuyệt vọng đến mức muốn ôm con tự tử, không ngờ, ngày hôm sau chị đã trở thành một con người hoàn toàn khác.”

Tôi trả lời ấy bằng một đoạn trong “Giới tính thứ hai”——

“Phúc lớn nhất của đàn ông là, dù trưởng thành hay còn nhỏ, ta đều phải bước trên con đường vô cùng gian nan, đó là con đường đáng tin cậy nhất.

“Nỗi bất hạnh của phụ nữ là ấy gần như bị bao vây bởi những cám dỗ không thể cưỡng lại, ấy không bị cầu phấn đấu, chỉ khuyến khích trượt xuống để đạt đến cực lạc. Khi ấy phát hiện ra mình bị lừa dối thì đã quá muộn, bởi vì sức lực của ấy đã bị tiêu hao hết trong những cuộc phiêu lưu.”

Từ San San biết rằng ấy không còn đường lui, ấy rất chăm chỉ, cũng rất nỗ lực học hỏi, sau khi quản lý nghỉ việc, ấy đã thay thế vị trí đó.

Từ San San và Lâm Tĩnh, đôi thân trong nguyên tác, đã hành hạ nhau một thời gian, sau đó Lâm Tĩnh vì quá kiêu ngạo, xấc xược nên sụp đổ hình tượng một lần, Từ San San nắm thế chủ , cuối cùng cũng không phải chịu uất ức dưới trướng ta nữa.

Tôi nghiêm túc dẫn dắt ấy một năm, giao công ty cho ấy, để ấy đạt tự do tài chính, con ấy gọi tôi là mẹ nuôi.

Lâm Việt biết chuyện chúng tôi hợp tác với nhau rất muộn, ta rất sốc, cũng rất hoảng sợ, sau đó phát hiện ra chúng tôi thật sự hợp tác ăn, không liên quan gì đến ta, cũng không hề hứng thú với ta, lúc này mới yên tâm.

Nhưng ta vẫn không dám gặp mặt ăn cơm với Từ San San, lần duy nhất họ gọi điện thoại cho nhau là khi Từ San San tìm tôi để bàn bạc hợp đồng.

Sau khi ta nghe máy, ấy lập tức : “Sao lại tự ý vào điện thoại của người khác?”

Lâm Việt tức đến chết: “Sao lại không nghe điện thoại của ấy?”

Từ đó, ấn tượng của Từ San San về ta đã trở thành “người đàn ông đó”, hơn nữa cũng giống như tất cả những người thân khác trên đời, cảm thấy ta có chút không xứng với tôi.

Còn về Tống Minh, khi thấy Từ San San bỏ đi, ôi chao, ấy lại phát triển rất tốt, trở thành một người phụ nữ quyến rũ, mạnh mẽ như , liền quay lại đeo bám ấy.

Từ San San : “Tôi rất bận, hẹn lịch với trợ lý của tôi đi.”

Sau đó, lịch trình sắp xếp đến hai năm sau.

Tống Minh ầm ĩ ở công ty, ầm ĩ ở nhà ấy, không có giấy đăng ký kết hôn, không tính là tranh chấp gia đình, bị bắt giam.

Ngày ta ra tù, Lâm Việt còn mắng ta một trận, ta trong chuyện này rất khốn nạn, phẩm chất thấp kém! Không giống đàn ông.

Sau đó, ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Tống Minh rất sợ Lâm Việt không để ý đến mình, có chút kiểu đàn ông thích đàn ông.

Tôi với Từ San San: “Chị đúng là con trời chọn, số phận đã định sẵn là chị không có tờ giấy đăng ký kết hôn đó, cũng không cần thời gian suy nghĩ ly hôn gì cả, trước khi bắt đầu sự nghiệp đã sinh con xong rồi.”

Bây giờ Từ San San cũng rất lạc quan về chuyện này: “Tống Minh tuy là đồ bỏ đi, con ta sinh cho chị vừa xinh đẹp vừa thông minh, trên dưới cả người cũng chỉ có nhiễm sắc thể X là đáng xem.”

Sau đó, Từ San San ở bên nhau với một chàng “sói con” trong công ty chúng tôi.

Cô ấy nâng “sói con” đó lên trở thành người nổi tiếng, cậu ta sau khi ẵm giải Ảnh đế, khóc lóc muốn sinh con cho ấy, không cho sinh thì sẽ hủy hợp đồng.

Tôi bảo, “Thế thì nhanh lên, hai người nhau đi, hủy hợp đồng rồi tôi biết lấy gì mà xem báo cáo tài chính năm sau?”

Thế là hai người họ sống chung luôn.

Lâm Việt biết chuyện này xong, ghen đến biến dạng:

“Tại sao đến giờ vẫn chỉ là trai em? Anh không xứng cưới em sao?”

“Người ta chỉ là sống thử thôi mà.”

“Chúng ta còn chưa sống thử cơ mà!” Lâm Việt càng càng thấy tủi thân, “Tại sao lại như chứ? Em thấy rất bất an, mỗi ngày đều rất bận rất mệt, tan còn phải lái xe nửa tiếng đến tìm em, có lúc em còn không có nhà, cũng không biết em ở đâu, đi với ai. Em còn không trả lời tin nhắn của !”

“Vậy dọn đến đây ở đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...