Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 11

Chương 11

Tôi đã nhồi nhét cho ta quá nhiều tư tưởng mới, khi tôi rời đi, Lâm Việt vẫn còn ngồi đó tự mình tiêu hóa.

Về nhà, tôi mở “Jane Eyre”, gửi cho ta đoạn trích nổi tiếng:

“Ngài nghĩ em là một cái máy? Một cái máy không có cảm ? Và có thể chịu đựng khi miếng bánh bị tước khỏi đôi môi em, và nguồn nước sống bị hất khỏi chiếc cốc em cầm? Ngài nghĩ rằng vì em nghèo hèn, bé nhỏ, tầm thường mà em không có tâm hồn, không có trái tim sao? Ngài nhầm rồi! Em cũng có tâm hồn, có trái tim, y như ngài ! Và nếu Chúa ban cho em sắc đẹp và sự giàu có, em sẽ khiến cho ngài phải thật khó khăn khi rời xa em cũng như cái cách ngài đang với em . Giờ em đang với ngài không phải theo những luật lệ, lề thói, cũng không phải bằng thân xác này – mà là linh hồn của em đang với linh hồn của ngài, như khi hai ta về cõi vĩnh hằng, đứng bình đằng dưới chân của Chúa, đúng chúng ta bình đẳng!”

Tôi với ta: Đây là một cuốn sách viết vào năm 1847.

Đây là tiếng lòng của một người phụ nữ cách đây hơn hai trăm năm.

Còn hôm nay là năm 2023 rồi.

Gần hai trăm năm trôi qua, họ chưa từng nghe thấy tiếng kêu gào từ sâu thẳm trái tim chúng tôi.

11

Sau chuyện này, có một khoảng thời gian, mọi người đều lén lút nhạo Lâm Việt là chó l.i.ế.m của tôi, thậm chí có một bữa tiệc, có một ông nhắc nhở ta đừng quá để tâm đến một người phụ nữ, tôi quá mạnh mẽ, quá giỏi giang, phụ nữ nên tìm người ngoan ngoãn nghe lời.

Với điều kiện của ta, hoàn toàn có thể đổi một hot girl mạng xinh đẹp mỗi tháng, nếu không thì phấn đấu để gì.

Lâm Việt trả lời rằng ta rất ngưỡng mộ tôi. Tôi rất quan trọng trong lòng ta, ta không muốn tôi coi thường ta nữa.

“Làm người trước, việc sau .” Anh ta với vị sếp kia như .

Người ta cho rằng ta rất thanh cao, rất thích ra vẻ.

Nhưng không sao cả, dù sao ta cũng là khách hàng, vị sếp kia âm thầm chê bai ta, ngoài mặt vẫn sẽ đổi địa điểm hẹn gặp sang quán trà, uống trà, xâu chuỗi hạt, sống cuộc sống dưỡng sinh của người trung niên.

12

Cứ như thêm vài tháng nữa, ba năm đã đến, nữ chính của chúng ta – Từ San San đã về nước, tôi biết tin này từ Tống Minh, hơn nữa còn là người đầu tiên biết .

“Mấy người cũ chúng tôi định hẹn ấy đi ăn, em có muốn đến không?”

Tôi thấy rất kỳ lạ: “Bạn cũ của mấy người hẹn gặp, tìm tôi gì?”

“Vì em cũng là cũ của chúng tôi mà! Chúng tôi đi ăn sao có thể không gọi em?” Tống Minh ha hả ở đầu dây bên kia, “Dù sao cũng báo cho em biết, đến hay không cũng không sao.”

Tôi cảm thấy có chút kỳ quặc, vẫn quyết định đi, vì tôi rất thích hóng chuyện, xem xem sau khi tôi thay đổi dòng thời gian, vận mệnh sẽ đi về đâu.

Kết quả là khi tôi đến, tất cả mọi người đều đã có mặt, chỉ thiếu Lâm Việt.

“Anh ta đâu? Đi họp à?” Tôi nhớ lại, hôm nay ta cũng không có lịch trình quan trọng nào.

“Vậy ta sao dám đến, em thế mà nghe à.” Tống Minh nháy mắt với tôi.

“Anh ta không đến, gọi tôi đến gì?”

“Tôi cũng không biết em thật sự sẽ đến, chỉ là báo cho em biết một tiếng thôi. Chuyện này không thể giấu em mãi , nhỡ đâu sau này em biết thì không hay ho gì.” Tống Minh với vẻ mặt đau khổ.

Xem ra chuyện xử lý bạch nguyệt quang hồi quốc cũng khiến đám trai thẳng này phải vắt óc suy nghĩ, không biết phải sắp xếp thế nào cho ổn thỏa.

Tôi thấy buồn thật sự. Tôi có thể cảm nhận tất cả mọi người đều đang giúp Lâm Việt tránh hiềm nghi, khác xa với nguyên tác một trời một vực.

Khi Từ San San bước vào, tôi cẩn thận quan sát ngũ quan của ấy. Đường nét gương mặt của chúng tôi đúng là có chút giống nhau, ngoại hình có thể tương đồng, còn khí chất thì hoàn toàn khác biệt.

Tôi là kiểu người dù trong hoàn cảnh nào cũng không cho rằng có ai giống mình, huống hồ là tôi giống ấy. Tôi luôn có nhận thức rõ ràng này, có lẽ vì tôi đặc biệt kiêu ngạo.

Từ San San ngược lại có vẻ hơi rụt rè.

“Đây là Đường tổng của chúng ta.” Lâm Tĩnh ngồi bên cạnh tôi, khoác tay tôi rất thân thiết, thể hiện chúng tôi là thân, “Chị San San, em vẫn luôn với Đường tổng, chị rất giống chị ấy đó ~”

Từ San San có chút lúng túng, giống hệt Đường Tâm Nhu trong nguyên tác, ngồi ở bàn này bị người ta là thế thân.

“Các mỹ nữ đều na ná nhau mà, đều có ba đình ngũ nhãn cả.” Tôi cụng ly với ấy, ấy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn ăn này không còn xảy ra chuyện gì kịch tính nữa, mọi người chỉ tán gẫu vu vơ.

Tôi và Từ San San chưa từng gặp mặt, tôi là người quen thuộc với các hoạt thương mại, nên đã chuẩn bị cho ấy một món quà gặp mặt, là một chiếc trâm cài áo ngọc trai mang phong cách cổ điển. Sau đó, khi mấy người đàn ông uống say, ấy đã đổi chỗ ngồi sang chuyện với tôi một lúc, mọi người quen với nhau.

Thực ra tôi cũng biết sơ qua về hình của ấy. Nhà ấy sản, sau đó tiểu thư nghệ thuật này về nước việc trả nợ, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Chị đã tìm việc chưa?”

“Tống Minh đã sắp xếp cho chị một công việc, bảo chị quản lý một khách sạn dưới tên nhà ấy.”

Tôi là tốt rồi, kết WeChat với ấy, sau đó mọi người giải tán trong êm đẹp.

Khi chúng tôi ra ngoài, chiếc Bentley của Lâm Việt đang đậu lặng lẽ ở bên ngoài, bật đèn xi nhan ra hiệu cho tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...