Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 10

Chương 10

“Em quyến rũ ? Coi là lốp dự phòng?” Tôi khoanh tay, “Lâm Việt, em xem tốt! Em là người rất hào phóng, sẵn sàng vun vén cho bè!”

Lâm Việt quay đầu đi: “Giữa nam nữ gì có .”

“Được thôi! Thì ra em coi , lại muốn ngủ với em?!” Tôi túm lấy dép tông ném vào bộ vest may đo của ta.

Bố Lâm Việt mất sớm, ta tiếp quản gia đình từ rất sớm, mẹ ta lại rất nuông chiều, nên cả đời này ta chưa từng bị đánh.

Bị tôi ném dép vào người, ta sững sờ, theo bản năng co rúm người lại.

Tôi lập tức cởi chiếc dép còn lại giơ lên, tức giận đi đi lại lại trên sàn gỗ:

“Được, nếu đã , em cho biết, tại sao bao nhiêu năm nay em chỉ xem , không hề có chút rung nào với còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không?”

“Em là học của Lâm Tĩnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Lâm Việt lảng tránh.

“Rồi sao? Anh CMN trả giá cho em ba trăm nghìn tệ, để em l.à.m t.ì.n.h nhân của , vì em giống mối đầu của !”

Tôi đập dép xuống bàn, “Anh nghĩ với khởi đầu như , em có thể sống với sao? Anh bị điên rồi à!”

Trong mắt Lâm Việt thoáng qua vẻ áy náy: “Đó là chuyện trước kia, lúc đó cũng không quen em, hơn nữa chúng ta đã nhanh chóng hóa giải hiểu lầm…”

“Hiểu lầm? Anh đừng có lôi chuyện đó ra nữa.” Tôi lạnh, “Từ ngày mở miệng, đã không còn cơ hội ở chỗ em rồi. Tại sao? Vì chuyện này bộc lộ bản chất của quá thấp kém! Quá tệ ! Đàn ông nào vừa mở miệng đã chuyện bao nuôi, l.à.m t.ì.n.h nhân với nữ sinh viên đại học? Gặp nhau ngày đầu tiên đã đưa em về nhà định ngủ với em? Không giữ nam đức thì cho gãy… luôn đi.”

Lâm Việt lập tức ngồi thẳng dậy:

“Em như , không thừa nhận. Đó là lần đầu tiên của , trước đó chưa từng đương, cũng không có nhân, từ đó về sau cũng không có. Người khác đi giao tiếp xã giao đều dẫn theo, chỉ cần em rảnh, người gọi nhất định là em, không thì là thư ký nam đi cùng. Anh tuyệt đối là người đàn ông có nam đức nhất Kinh Hải.

“Còn tại sao lần đầu gặp nhau, lại đưa ra cầu quá đáng như với em, vì đó là em! Anh thấy em, biết rằng nhất định phải ở bên em. Dù chuyện EQ hơi thấp, việc hơi ấu trĩ, có phần ép buộc em, của dành cho em là chân thành, điều này em phải thừa nhận.”

Tôi kinh ngạc, ta từ trên xuống dưới: “Lâm Việt, có chút tiến bộ đấy.”

Tên tổng tài kiệm lời này, mà cũng biết lời ngon tiếng ngọt rồi!

Nếu tôi chưa đọc nguyên tác, tôi đã tin rồi.

Tôi ném dép, ngồi xuống ghế: “Bây giờ thì hay đấy, em biết, nếu ba năm nay, em không vươn lên, vẫn là nữ sinh viên nghèo kiết xác đó, bây giờ em đã là chim hoàng yến của rồi, đừng , thậm chí sẽ không tôn trọng em.”

“Nói bậy.”

“Sự việc chính là như !” Tôi đã đọc kịch bản rồi nhé, “Điều em căm ghét nhất chính là điểm này – sẽ những lời phạm nhân cách em như bao nuôi, l.à.m t.ì.n.h nhân với một người nghèo khổ như em. Điều này khiến em cảm thấy thô tục, phóng đãng, không hề tốt bụng, thậm chí là độc ác, cũng khiến cho dành cho em hôm nay trở nên rất thực dụng, hiểu không?”

Đi vào cuộc trò chuyện tâm linh sâu sắc như , Lâm Việt liền im lặng, đây là vấn đề ta chưa từng nghĩ tới.

ta là đàn ông, một người đàn ông nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, trong rừng rậm xã hội, ta luôn là kẻ đứng trên, ta chưa bao giờ cần phải cúi đầu chúng sinh.

Yêu cầu của xã hội đối với ta chỉ là chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng, không ngừng giành nhiều tài nguyên xã hội hơn.

Còn tôi, là phụ nữ, chỉ cần giành của ta, tôi sẽ chiến thắng.

Bộ quy tắc trò chơi này rất méo mó.

“Điều em coi trọng không phải là sự thiên vị của dành cho em, em quan tâm đến việc khi sự giàu có và địa vị, đối xử với những người kém may mắn hơn mình như thế nào, đó mới là thể hiện phẩm chất con người. Bây giờ chúng ta đều giàu có và quyền lực, điều đó có gì to tát?”

Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi có lao công của khách sạn đang đi qua:

“Nhân cách của chúng ta không khác gì lao công kia, chúng ta đều bình đẳng. Nhưng trong lòng , trong lòng cả nhà , các người đều cao cao tại thượng, có thể chà đạp, giẫm lên người khác. Lâm Tĩnh năm đó bắt nạt em ở trường học, vì sao? Vì cậu ta có thể. Đến giờ cậu ta vẫn chưa xin lỗi em.

“Điều mang lại cho em cảm giác an toàn không phải là sự thiên vị, mà là phẩm chất con người.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...